Chương 27: Băng mây vượt gió tìm người

Sau khi đến Canada, Khổng Tây Khai ngày càng trở nên bận rộn. Nếu cô gửi tin nhắn cho cậu vào đêm hôm trước thì đến sáng hôm sau mới nhận được cuộc gọi của cậu, giọng nói yếu ớt cho cô biết rằng cậu đã ở phòng thí nghiệm cả đêm qua.

Ngày nghỉ cũng rất bận rộn, Tây Khai từ Canada trở về cùng nhau trải qua Giáng sinh, sau đó bay về Bắc Kinh cùng gia đình. Cô không đành lòng để cậu tự mình bay đến Thượng Hải rồi lại chạy về Bắc Kinh, tiễn cậu ra sân bay.

Sau đó, cô tự mình đi tàu cao tốc trở về Thượng Hải, tàu vào đường hầm, nhìn cửa kính họa lại hình dáng chính mình, một mình như thế này cô chợt nghĩ đến câu “Cô đơn chiếc bóng”.

Khi còn học tiểu học,cô bạn bàn dưới lặng lẽ nói với cô rằng cô ấy không dám qua đường một mình, mà Chu Từ từ rất nhỏ đã có thể tự về nhà một mình…

Chẳng mấy chốc, đoàn tàu ra khỏi đường hầm chạy thẳng về phía nam.

Kỳ nghỉ hè năm thứ hai, cô đã thị thực giấy tờ đi Canada đến ba lần. Cô vốn muốn lấy lý do đi tìm Cao Hân để gạt mẹ. Chẳng ngờ, mẹ cô đã sớm biết cô muốn đi tìm bạn trai của mình, trước khi rời đi còn đưa cho cô một chiếc thẻ đã được chuyển tiền, bảo cô chú ý an toàn, cũng đừng luyến tiếc khoản tiền đó.

Ngày đi Canada, Chu Từ đã không nói với Tây Khai vì muốn làm cậu ngạc nhiên. Sau khi làm thủ tục hải quan, cô cầm địa chỉ, hỏi nhân viên dịch vụ sân bay làm thế nào để đến đó bằng ô tô. Sau một ngày dài, không ai hiểu những gì cô đang nói, hỏi một vài người dân địa phương và khách du lịch cũng không biết làm thế nào để đến đó, cuối cùng đành phải gọi cậu cầu cứu.

Khi Khổng Tây Khai tìm thấy cô, cô đang ngồi trên ghế chờ ở sân bay như chú cún đi lạc đang chờ được nhận nuôi.

Cô ôm lấy cậu, ngửi thấy mùi rượu trên người cậu.

"Sao cậu lại uống rượu?"

"Ừ, phòng thí nghiệm tổ chức liên hoan nên có uống vài ngụm."

Cậu thấy mái tóc xõa tới vai và chóp mũi đỏ ửng của cô.

Khổng Tây Khai đưa cô về căn hộ, cậu nói với cô rằng bên trong có chút bừa bộn.

Vừa lúc Chu Từ nhìn thấy. Trên bàn, trà ngày hôm qua vẫn chưa dọn, rất nhiều sách chuyên ngành chất thành chồng cao ngất, ghế sofa trở thành một nơi “chôn cất” quần áo, thực ra phạm vi chiến trường vẫn còn có thể chấp nhận được.

Tây Khai nói cho cô biết bởi vì Chu Từ có tính sạch sẽ, nhưng hôm nay cô mệt đến nỗi không còn năng lượng để dọn dẹp. Qua loa rửa mặt một chút rồi ngủ thϊếp đi.

Lúc tỉnh dậy đã là giờ trưa ngày hôm sau, đoán chừng cậu đã đến lớp, một mảnh giấy "Có bánh mì và sữa ở đây" được dán trên tủ lạnh.

Lấy bánh mì ra khỏi tủ lạnh, ăn tại chỗ rồi bắt đầu giúp cậu dọn phòng và giặt quần áo. Thật ra cũng không có gì quá lộn xộn. Sau nửa giờ, cô nằm trên ghế sofa vì chẳng có gì để làm.

Vừa lúc cậu gọi điện thoại, hỏi cô đã tỉnh dậy chưa.

"Cậu muốn ăn cái gì? Tớ đang trên đường trở về."

Cô suy nghĩ hồi lâu: "Hay để tớ làm cơm cho cậu, đợi lát nữa sẽ đi siêu thị."

"Cậu biết nấu ăn sao?"

"Cậu vậy mà không biết tớ biết nấu ăn sao!"

“Trước đây cậu cũng đâu có nói với tớ."

"Trước kia không có cơ hội nấu!"

Vào siêu thị, Chu Từ trở thành một người mù trong thời đại mới, mặc dù đã vượt qua tất cả các kỳ thi, nhưng mọi thứ ở đây cô một cái cũng không hiểu.

Khổng Tây Khai đảm nhiệm nhiệm vụ cao cả, phiên dịch cho cô.

"Cậu ấy hỏi cậu mua phần nào của con bò?"

"Ừ? Phần nào?Chẳng phải đều là thịt bò sao? Còn phải chon bụng hay lưng?"

Cuối cùng, vị kia đưa cho cô thịt bò nạm, khiến cô tạm thời phải thay đổi thực đơn, thịt bò xào biến thành thịt bò nạm hầm khoai tây.

Khổng Tây Khai đưa cô đến một siêu thị rất lớn, tìm một túi khoai tây khổng lồ, cô mua một túi. Cuối cùng, cậu xách các nguyên liệu nấu ăn còn cô ôm túi khoai tây trở về.

Chu Từ học nấu ăn từ bà ngoại. Bà ngoại là người Hồ Nam, bà ấy ăn cay rất giỏi, trước đây bà cùng ông đã từng mở một tiệm cơm, mưa dầm thấm đất nên kỹ năng nấu ăn của cô cũng tốt, tuy rằng mấy món phức tạp cô không giỏi, nhưng mấy món đơn giản thế này cô vẫn cân được tất.

Khổng Tây Khai đứng bên cạnh xem cô nấu ăn, thỉnh thoảng còn đưa ra bình luận. Chu Từ cảm thấy cậu hệt như một con vẹt ồn ào. Cuối cùng, thẳng tay đuổi đi.

Kết quả thiên tính vạn toán cũng không nghĩ tới căn hộ của cậu không có nồi cơm điện, trong tủ lạnh cô tìm thấy một túi mì ăn liền.

"Khổng Tây Khai, mì trong tủ lạnh cậu mua khi nào vậy?"

"Để tớ xem."

Cậu nghe tiếng liền đến, miệng vẫn còn ngậm một túi sữa.

"Nó chưa hết hạn, còn có thể ăn được."

Chu Từ không thích ăn mì ống, chưa ăn được vài miếng thì buông đũa xuống, thấy Tây Khai thực sự đói nên đưa cho cậu phần còn lại của mình.

Nhân lúc cậu đang ăn, cô rảnh rỗi đi đến ban công, quay người lại, thấy có một vài chậu cây đặt trên đó, nó không giống như xương rồng, cỏ vẻ là một loài hoa.

"Cậu trồng hoa sao?"

"Sao cơ?"

Tây Khai đang rửa chén, đeo găng tay cao su, có điểm giống trong phim.

"Cậu đang nói mấy chậu cây trên ban công sao? Lương Dĩnh Tiệp đã tặng nó cho tớ, cô ấy cũng ở Toronto."

"Ồ..."

Lương Dĩnh Tiệp là người hỏi cô có thích Stitch hay không.

Chu Từ ngồi trên giường, đắp một lớp chăn màu xám, không tìm thấy cuốn sách nào cô có thể hiểu được từ kệ sách của cậu, vì vậy đành bỏ cuộc, lấy iPad ra xem phim.

Đang xem chăm chú, chợt có nước nhỏ xuống cánh tay cô, là nước trên tóc cậu, cô ngẩng đầu lên.

"Định sấy tóc sao?"

Cậu dùng khăn lau lung tung, rồi cầm máy sấy tóc đưa cho cô.

Chiều cao họ chênh lệch khá lớn, cậu ngồi còn cô quỳ bên cạnh, cho cậu cơ hội nghịch khóa áo trên bộ đồ ngủ của cô. Chờ khi cô kịp phản ứng đã bị cậu cởi mất, máy sấy tóc bị rút điện, ném lên thảm.

"Cậu thật trắng..."

Cậu dùng lưỡi họa lại cánh môi cô, liếʍ đi cả son môi cô thoa khi nãy.

Trắng như cánh hoa nhài, thật sợ giây tiếp theo sẽ điêu tàn mà biến mất.

Ngón tay cậu vuốt ve từng đường nét trên môi cô, ngón tay cậu trượt vào bên trong, cạy mở khớp hàm của cô, đùa bỡn chiếc lưỡi đinh hương của cô.

Một nụ hôn cháy bỏng rơi trên cổ cô, để lại dấu ấn của riêng cậu.

"Đợi một chút... đợi một chút, tớ muốn ở trên."

Cậu ngoan ngoãn đem cô đặt bên trên, ngồi lên bụng dưới.

"Bây giờ phải làm gì?"

Cậu bị cô trêu chọc, giọng nói ngập ngừng: "Không phải cậu nói muốn ở trên sao?"

Cô cầm lấy vật nóng rực của cậu, không biết nên làm gì, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn cậu, cậu “tốt bụng” giải cứu cô, giúp cô nâng thắt lưng lên, vật kia vừa đặt vào cửa hang, lập tức buông tay thả cô xuống, đột ngột lại đi vào quá sâu, mồ hôi cô bết cả tóc mai.

"Để tớ xuống đi..."

Từ bên dưới, cậu thấy mái tóc cô xõa loạn, thân thể cô như tấm lụa mềm mại dịu dàng.

Cậu xoay người đổi vị trí với cô. Đặt một chiếc gối dưới thắt lưng cô, vị trí này thuận tiện cho cậu ra vào, cường độ tăng nhanh, những chuyển động liên tục chạm đến nơi sâu thắm trong cơ thể cô, đưa cô lên tận mây ngàn, thưởng thức những kɧoáı ©ảʍ khoái lạc độc nhất của trần gian.

Cũng không biết đó là kɧoáı ©ảʍ hay thống khổ, đang ở nơi sâu nhất, cô chợt co thắt dữ dội.

Nhưng trận đánh này cậu chưa muốn kết thúc.

Cảm thụ này khiến cậu cảm tưởng mình đang đắm chìm trong một lọ mật ong khổng lồ, trái tim cũng vui vẻ chịu đựng. Giọng nức nở dưới thân như tấu khúc của thiên đường, cậu cũng đón ý hùa theo.

Cánh tay cô ôm quanh eo cậu, như chú mèo con quấn người, chẳng một chút uy hϊếp, đó là cầu xin.

Cuối cùng giọng cô rêи ɾỉ cũng đứt quãng vì tiết tấu của cậu…