Chương 26: Giấc mơ mùa hạ

“Chu Từ, điện thoại cậu reo kìa!”

"Tớ đang tắm, cậu sẽ giúp tớ trả lời đi, nói có gì tí nữa tớ gọi lại."

Bây giờ đã là đầu hạ, trong bộ đồ ngủ, phòng tắm làm người ta không thể chịu được sức nóng, tắm rửa vừa xong nước đã bốc hơi đi mất.

"Vừa rồi là ai vậy?"

"Tớ không biết, không nhắn lại gì cả, chỉ biết là một người phụ nữ."

Cô mở ghi âm cuộc gọi, quả thật không nhắn gì cả. Nơi gọi đến là Bắc Kinh.

Tút… tút, vừa đổ chuông hai tiếng đã có người nghe điện thoại.

"Xin chào, xin hỏi là ai đấy ạ?"

"Xin chào, có phải Chu Từ đó không?"

"Vâng, cô tìm con có việc gì ạ?"

"Thật ngại, đã làm phiền con lúc muộn thế này, cô là mẹ Tây Khai, đột nhiên tìm con, hẳn là không dọa sợ con đó chứ?"

Sao có thể không sợ hãi được chứ!

"Vâng con chào cô... cô tìm con có việc gì vậy ạ?"

Trong đầu cô vừa diễn xong vở kịch “Cô cần bao nhiêu để rời khỏi con trai tôi”.

"Đột nhiên tìm con như vậy, thực xin lỗi, là thế này, không biết con đã nghe Tây Khai nói chưa, chuyện ba nó muốn nó đi Canada?"

"Không... cậu ấy không cho con biết."

"Ban đầu ba nó định cấp ba sẽ đưa nó ra nước ngoài học kinh doanh, nó không đồng ý, vì vậy cô chú đã cho nó tự mình lựa chọn. Kết quả nó chọn chuyên ngành máy bay. Lần này, viện trưởng và ba nó có gặp nhau, ông ấy nói học viện của bọn họ có hạng mục 1+3, cô chú là cha mẹ cũng chỉ muốn con cái ra nước ngoài để nâng cao học vấn. Mấy hôm trước có nói chuyện với nó, không ngờ nó tranh cãi gay gắt với chú, bây giờ cũng không trả lời điện thoại của cô."

"Vậy cô muốn con khuyên cậu ấy tiếp điện thoại hay khuyên cậu ấy đi nước ngoài?"

Mẹ Tây Khai không ngờ cô lại hỏi trực tiếp như vậy, bà có chút sửng sốt.

"Cô biết hai đứa yêu nhau, cũng không có ý muốn cản trở hai đứa. Nói như vậy con cũng đã hiểu ý cô rồi. Nếu con muốn cùng Tây Khai đi nước ngoài, cô có thể giúp, nếu còn sẵn sàng chờ nó, cô cũng thật lòng cảm ơn con."

Lời của mẹ Tây Khai rất cẩn trọng, khiến Chu Từ không biết nên trả lời thế nào cho phải.

"Vâng, con đã hiểu. Con không định ra nước ngoài. Cảm ơn lòng tốt của cô. Chờ con liên lạc được với cậu ấy sẽ báo cho cô ạ."

Cô đứng ngoài ban công cúp điện thoại, muỗi đốt ở chân, thật là một mùa hè chết tiệt.

"Này, bây giờ cậu có rảnh không?"

Mắt nhìn về khu chợ bên kia đường, có những cậu bé không sợ nóng vẫn đang chơi bóng.

"Làm sao vậy, cậu chờ một chút, tớ ra hành lang."

"Được."

"…"

"Cậu nói đi, sao đột nhiên lại gọi cho tớ?"

"A? Không có chuyện thì không thể gọi cho cậu sao?"

"Có thể, không thành vấn đề, một ngày hai mươi bốn giờ, tớ đều chờ cậu gọi đến."

"Được rồi, nghiêm túc một chút, mẹ cậu vừa gọi cho tớ."

"... Cậu đừng để ý đến bà ấy."

"Tớ thấy mẹ cậu thật tốt, Tây Khai, khi có cơ hội sao cậu lại từ chối?"

"Cậu không cần khuyên, tớ không đi."

"Nếu tớ thực sự là lý do khiến cậu bỏ qua cơ hội này, tớ sẽ rất khổ sở đấy."

Cậu ở đó, im lặng, chỉ nghe tiếng bóng rổ đáp xuống sân.

"Cậu phải đi, Khổng Tây Khai, nếu cậu không đi, tớ sẽ buồn rất lâu."

Mãi đến khi Chu Từ cảm thấy con muỗi kia sắp hút cạn máu của cô, cuối cùng cô cũng nghe thấy người kia nói chuyện.

"Tớ nói này Chu Từ, tại sao cậu lại trưởng thành nhanh đến vậy, nếu chúng ta cần lớn lên thì thật tốt."

"Cậu phải lớn lên, tớ cũng vậy, vì chỉ có như vậy chúng ta mới có thể cùng nhau già đi. Thật công bằng, không phải sao?”

Có thể bây giờ cậu thấy lớn lên thật phiền phức. Nhưng mười năm, hai mươi năm nữa, khi nhìn lại, chúng ta sẽ cảm thấy những phiền toái này thực ra chẳng có gì to tát cả.

Cuối cùng, Khổng Tây Khai cũng chịu đi nước ngoài. Trước khi kết thúc thời hạn, cậu ấy đã kịp nộp đơn. Cậu ấy đang chuẩn bị cho IELTS và TOEFL trong suốt kỳ nghỉ hè. Hầu như cả tháng 7 và tháng 8, Chu Từ đều đi cùng cậu đến thư viện và quán cà phê. Đôi khi cô lại cảm thấy mình thực thích mua dây buộc mình, tự mình chuốc khổ.

Mùa hè này dường như cái gì cũng không làm. Có đôi lúc ngẩn ngơ nghĩ về quá khứ…

Tất cả những gì cô nhớ là khi ngẩng đầu lên sau một giấc ngủ ngắn cô thấy cậu đeo tai nghe, chuyên chú vào những cuốn sách dày cộm.

Dường như là một giấc mơ đẹp đẽ, nhưng sao cô cảm thấy chân thực đến vậy. Cũng không rõ ánh dương hôm đó rực rỡ, hay bởi vì có cậu dưới ánh dương ấy.

Chờ đến khi cô thức giấc lần nữa, tất cả đã là chuyện của một mùa hè…