Chương 18: Câu hỏi và câu trả lời của một đứa trẻ

Cả hai đều lười ra khỏi khách sạn. Liền trực tiếp gọi người mang đến phòng cơm tối. Sau khi ăn xong, Chu Từ đề nghị xem phim, kết quả chưa được một phần ba bộ phim, cô đã ngủ thϊếp đi.

Khi thức dậy, cô đã nằm trên giường với một chiếc chăn ấm áp. Cô bật đèn ngủ. Màn hình điện thoại hiển thị 4: 34 chiều.

Đang mặc quần áo, cô thấy Tây Khai đang đeo tai nghe chơi game trong phòng khách.

"Cậu tỉnh rồi." Cậu tháo tai nghe ra.

"Ừ, cậu xong chưa?" Cô chỉ vào máy tính.

"Sao vậy? Muốn ra ngoài không?"

Cô gật đầu. "Tớ trang điểm một chút. Cần hai mươi phút, không, ba mươi phút."

Kết quả là, cậu thay quần áo trong khi cô đang chuốt lông mi. Hắn dựa vào cửa phòng tắm sau lưng cô.

"Cậu đang làm gì vậy?" Cậu tò mò hỏi.

"Chuốt lông mi đó."

"Tại sao... phải chuốt? Nó có đau không?"

"Không đau, trông sẽ đẹp hơn."

"Vậy hôm qua cậu có chuốt không? Tại sao tớ không nhìn thấy nhỉ? "

“...Đề nghị cậu im lặng, đi đến phòng khách và đợi tớ trong mười phút.”

Đừng tin mười phút của con gái một cách dễ dàng, cậu hiểu ra điều này khi bắt đầu trò chơi lần thứ bảy trong phòng khách.

Khi hai người đến nhà hàng đã là hơn sáu giờ tối. Thực đơn là do cô chọn. Lý do là Khổng Tây Khai mắc chứng khó khăn khi lựa chọn. Trước kia khi hai người đi xem phim, cô để cậu đi mua đồ uống. Cậu gọi điện thoại hỏi cô muốn uống gì, cô nói sao cũng được.Kết quả, sau mười phút cô nhận được một cuộc gọi từ cậu, Tây Khai nói cô nhất định phải một loại, nếu không cậu sẽ không thể xem phim hôm nay.

Cô gọi món cua ngâm, cá hấp hành lá, súp hoa trứng. Hơn một nữa đều trôi vào bụng Tây Khai. Lúc sau, Chu Từ không thể ăn vào nữa, cô đặt đũa xuống, than thở về dạ dày không đáy của ai kia.

Sau bữa tối, hai người trở về Bến Thượng Hải. Địa điểm ăn uống kia là phố cổ của Thượng Hải. Phố hẹp và đường cũng hẹp. Đi không đến hai bước đã thấy các tòa nhà phong cách đặc biệt và những con đường rộng rãi, thẳng tắp.

Ban đêm, có rất nhiều khách du lịch ở đây. Họ ngồi trên bậc thang đối diện khu đô thị mới đầy màu sắc. Khổng Tây Khai đưa cho cô một chiếc tai nghe.

Âm thanh vang lên từ chiếc tai nghe:

"Look at the stars

Look how they shine for you…"

"Sao lại là bài này?"

Cô ngước nhìn cậu, đôi mắt phản chiếu ánh đèn vàng phía sau, như một ngôi sao vô tình rơi vào mắt cô.

"Giống như Coldplay có rất nhiều bài hát nhưng tớ chỉ thích duy nhất một bài vậy."

“Look how they shine for you…"

"Tớ có thể hỏi cậu một câu được không?"

"Hả? Cái gì?"

"Khi đó, tại sao cậu lại thích tớ?"

Cô thanh tú đáng yêu, nhưng không thể nói là đẹp. Chưa kể phong cách của hai người cũng chẳng có lấy một điểm chung.

"Bởi vì tớ nghĩ cậu thật kỳ quái. Nào có ai sẽ chôn một con cá trong đất chứ?"

"Cậu mới kỳ quái ấy." Cô vờ muốn đánh cậu một trận.

"Tớ hỏi nghiêm túc đấy, cậu không thể trả lời nghiêm túc hơn sao?"

"Nhưng đó là đáp án của tớ. Câu trả lời là bởi vì cậu thật kỳ quái."

Chu Từ nản lòng. Thật không thể trông đợi cá lên bờ mà.

"Nào có ai quy định rằng phải có một lý do, cậu đứng ở đó, tớ tình cờ gặp được cậu. Đối với những người khác, cậu có thể là một trong hàng triệu người, nhưng với tớ, cậu lại là duy nhất."

Câu trả lời này, có vẻ vẫn ổn.

"Cậu đến lớp đào tạo tình yêu vào tháng trước sao?"

"Ừ, sau trường học của tớ, đợi cậu về tớ dẫn cậu đến đó nhé." Cậu theo lời ôm lấy cô.

"Look at the stars

Look how they shine for you

And everything you do"

Cô không thường nghe nhạc, hầu hết đều là do Tây Khai mở cho cô nghe.

Khi còn nhỏ, cô không nghĩ mình sẽ yêu kiểu người nào, hoặc cô sẽ thích loại người nào.

Khi Tây Khai đến, cậu bỗng trở thành câu trả lời.