Chương 13: Bùa mê

Sau khi chia tay, bạn bè đều muốn thay nhau bảo vệ cậu tốt một chút nhưng chẳng có cách nào, thích một người chính là cam tâm tình nguyện biến thành một điếu thuốc lá, ngay cả tàn rơi trên mặt đất cũng muốn nhặt lên.

Cậu vẫn còn nhớ đêm họ ở bên nhau. Chu Từ hỏi cậu có cảm thấy cô quá kích động hay không.

Lúc đó cậu nói:

“Thay tớ cảm ơn sự kích động của cậu nhé!”

"Cậu hiện tại đang chơi xấu phải không?"

Cô ngước mắt nhìn cậu chằm chằm.

Cậu cầm cốc cà phê trong tay, nắm lấy tay cầm.

"Nhưng làm sao cậu biết chúng ta sẽ không thay đổi?"

"Vậy cậu đã thay đổi sao?"

"Nếu tớ nói có, cậu sẽ tin sao?"

"Tin chứ, chỉ cần cậu nói, tớ đều tin tưởng."

"Khổng Tây Khai, cậu thật dễ bị lừa."

"Vậy cậu định khi nào sẽ lừa tớ?" Tai cậu đỏ ửng.

Nhìn xem, con người này căn bản không thể giao tiếp được.

"Haiz…" Cô thở dài "Tớ cần thêm thời gian để suy nghĩ."

Những giọt nước ngưng đọng bên ngoài chiếc ly thủy tinh, trượt xuống như giọt mưa đọng, rơi xuống đáy ly, thấm ướt một vòng khăn giấy.

Từ đó trở đi, Khổng Tây Khai bắt đầu không kiêng nể gì, luôn hỏi thăm đến mức làm phiền cô, mỗi ngày đều ân cần thăm hỏi, một ngày ba cữ đều rất đúng giờ.

"Cậu còn thức không?"

"Cậu đang làm gì vậy?"

"Cậu đã ăn chưa?"

"Khi nào cậu ngủ?"

Cho dù cô về muộn, cũng không quên gửi cho cậu một vài tin nhắn. Tựa như tự mua dây buộc mình.

Trong khu mua sắm của thành phố, nhà hàng lẩu náo nhiệt, người phục vụ băng nhanh giữa các dãy bàn, một tá bia được mang đến.

Một nhóm học sinh cao trung ngồi xung quanh một cô gái, họ tổ chức buổi liên hoan cuối cùng.

Tiếng chạm ly vang lên, một vài ly bia hạ xuống.

"Mẹ nó, sớm biết cậu ta ở lớp bên cạnh sẽ tốt nghiệp sau đó sẽ xuất ngoại, tớ lại vừa nhận được thông báo từ trường cao đẳng, ồ, kết quả là mọi người đều sẽ rời khỏi nơi này, thật không biết tớ đây đang làm gì nữa." Cô ấy cầm chai bia lên. Cậu nam sinh ngồi phía trước cô ấy cũng cầm chai rượu, bắt đầu hò hét.

"Cái gì mà phụ nữ theo đuổi đàn ông? Tớ nghĩ hẳn là cả một hàng rào sắt cách biệt ấy chứ." Người nói là Đường Hiểu Thiên. Với sự khích lệ của mọi người, cô đã thú nhận với cậu bạn khoa Chính Trị kia, chẳng ngờ bị đuổi về ôn thi vào trường cao đẳng nọ, vẻ đẹp của trí tưởng tượng đôi khi bị phá vỡ bởi thực tế, quả là khó mà chịu đựng được.

"Chu Từ, Chu Từ, chưa từng nghe cậu kể chuyện nha. Có thích người nào không?"

"Ừ... đã chia tay."

"Hả? Tại sao?"

Nói về lý do, thật không có cách nào chọn.

"Không có lý do, chỉ là cảm thấy không thể tiếp tục."

"Vậy... bạn trai cũ của cậu có đẹp không?"

"Cũng...cũng được"

"Có ảnh không? Tớ muốn xem nha."

"Tớ cũng muốn xem."

"Ừ... từ từ, để tớ tìm xem."

Cô tìm một tấm hình. Thật ra, hầu hết các bức ảnh đã bị cô xóa. Chỉ còn lại một tấm khi họ ngắm hoàng hôn ở bến cảng. Cô chỉ chụp một phần khuôn mặt và hoàng hôn rộng lớn, bức ảnh như một bức tranh sơn dầu đẹp đẽ lúc chiều tà.

"Để tớ xem, thật là một anh chàng đẹp trai!"

"Tiểu Chu, não cậu có vấn đề rồi. Làm sao có thể chia tay một anh chàng đẹp trai như vậy chứ?"

"Đúng vậy, có tiện nghi lại không tự chiếm lấy!"

Giáo viên mẫu giáo thường hỏi: "Này bạn nhỏ, lý tưởng của em là gì?"

Lý tưởng của Chu Từ là được yêu thương, cô cần tình thương, ngay cả khi cô bướng bỉnh, ngay cả khi cô ích kỷ và nhạy cảm, cô còn cần một tiền đồ sáng lạn nữa.

Rời khỏi cậu có lẽ là tiếc nuối.

Nhưng loại "tiện nghi" này, cô không chiếm được.

Trong xe taxi, hạ cửa sổ xuống, gió đêm thổi làm người ta thanh tỉnh lạ thường.

Cô lắng nghe giọng cậu qua điện thoại.

Nếu chúng ta có thể giống như những chú cá, không lo không nghĩ, cứ bơi thoải mái một đời thì thật tốt.

Cả đời chỉ hy vọng được làm một chú cá du ngoạn bốn bể, làm một du ngư vô ưu vô thương.

Thống khổ cũng tốt, cô độc cũng tốt, mơ hồ cũng tốt.

"Tớ thích cậu."