Chương 83: TG5: Bảo bối

Dịch Sùng Sơn nóng lòng đứng ở cửa đến giữa trưa, cửa phòng kia vẫn chặt, hắn ta vừa định nhấn chuông cửa, cửa liền được mở ra từ bên trong.

Chung Kiêu với thân hình cao lớn từ bên trong đi ra, Dịch Sùng Sơn trong thoáng chốc đã bị cặp mắt lạnh như băng kia làm cho đứng hình, hắn ta ngừng thở, cho đến khi Chung Kiêu đi ngang qua bên người, hắn ta mới khó khăn lắm phát ra âm thanh: “Đứng… Đứng lại!”

Chung Kiêu quay đầu lại nhìn chằm chằm hắn ta, chờ hắn ta mở miệng.

Lúc này Dịch Sùng Sơn đã phục hồi tinh thần, ánh mắt giống như chim ưng đang giả vờ phẫn nộ: “Cậu làm sao lại đi ra từ trong phòng của con gái tôi!?”

Chung Kiêu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, số phòng đã bị người khác thay đổi.

“Có vấn đề gì sao?” Âm thanh của Chung Kiêu nhàn nhạt, toát ra một tia lạnh lẽo. Không biết có phải ảo giác hay không, Dịch Sùng Sơn cảm thấy biểu cảm khi hắn nói những lời này là chuyện đương nhiên, làm người ta cảm thấy vốn dĩ là như vậy, hắn ta còn không kịp nói câu tiếp theo, liền thấy Chung Kiêu đã đi rồi.

Ánh mắt Dịch Sùng Sơn trầm xuống, gắt gao siết chặt hai tay.

Hôm nay hắn ta đã bò tới vị trí này, vì sao vẫn còn có người dùng loại thái độ này đối đãi với hắn ta?!

Hắn ta mạnh mẽ đẩy cửa ra, đi thẳng vào trong phòng, chỉ thấy Lâm Mạt Nhi vẫn mặc bộ váy giống như ngày hôm qua, co rúc ở trong góc, run bần bật nhìn hắn ta.

Bởi vì vừa nãy hắn ta quá mức tức giận, biểu cảm ở trên mặt vẫn chưa kịp thay đổi, thế nên hắn ta lập tức thay đổi vẻ mặt hiền từ đi qua.

Từ cổ đến xương quai xanh của Lâm Mạt Nhi, tất cả đều là dấu hôn xanh hồng đan xen, có thể nghĩ, dưới bộ quần áo xinh đẹp này che giấu những dấu vết yêu điên cuồng nhiều như thế nào!

Dịch Sùng Sơn thích những thiếu nữ thuần trắng không tỳ vết, giống như búp bê sứ vậy, bị làm bẩn hắn ta liền ngay cả nhìn cũng không nghĩ đến, nhưng mà bộ dạng run bần bật kia của Lâm Mạt Nhi, giống như là một thánh nữ vừa bị khai phá, bị xâm phạm, chợt mang đến một loại cảm giác quyến rũ khác!

Hầu kết hắn ta giật giật, ma xui quỷ khiến đi qua, cổ họng Lâm Mạt Nhi chợt phát ra âm thanh kinh hoảng: “Không cần lại đây…”

Dịch Sùng Sơn đột nhiên bừng tỉnh, hắn ta không có quên mục đích lần này, lập tức giả bộ thành bộ dáng lo lắng tức giận: “A Linh! Làm sao vậy? Có phải có người ức hϊếp con hay không? Vừa nãy ba nhìn thấy có một người đàn ông từ trong phòng con đi ra, liền cảm thấy không thích hợp! Con nói cho ba nuôi biết, ba nuôi giúp con lấy lại công đạo!”

Lâm Mạt Nhi che lại mặt lại, bả vai run rẩy, không nhìn thấy được biểu cảm, nhưng Dịch Sùng Sơn biết cảm xúc của cô bé này đang đan xen giữa cảm động và ủy khuất, che lại mặt khóc thút thít.

Hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía đầu giường, cameras nhỏ được gắn trên đó, đã bị người ta nhổ rồi!

Hắn ta vô cùng kinh ngạc! Không nghĩ tới Chung Kiêu dưới tình huống trúng dược nặng như vậy, còn không quên quan sát từng chi tiết nhỏ, đôi mắt hắn ta nhìn về phía Lâm Mạt Nhi đang chôn mặt ở đầu gối khóc thút thít—— xem ra, phải dỗ dành cô thật tốt, cho đến khi lộng chết Chung Kiêu mới thôi!

Ghi hình ở khách sạn đã lấy được, chứng cứ mình động tay chân đã xoá đi, chỉ cần Lâm Mạt Nhi làm chứng, đây chính là một nhược điểm lớn của Chung Kiêu!

Nhưng như vậy vẫn không đủ để vặn ngã Chung Kiêu, vốn dĩ như vậy cũng đủ, nhưng mà Dịch Sùng Sơn đã thay đổi ý định, hắn ta muốn lộng chết Chung Kiêu!

Hắn ta một bên tra dấu vết mà Chung Kiêu để lại, một bên ở bên cạnh Lâm Mạt Nhi, trước mặt làm một người ba nuôi hiền từ ôn hòa, Lâm Mạt Nhi thật sự quá đơn thuần, từ ngày đó sau khi hắn ta nói giúp cô lấy lại công đạo, Lâm Mạt Nhi quả thực là đối với hắn ta nói gì nghe nấy! Cô đã hoàn hoàn toàn toàn bị hắn ta tẩy não!

Lúc trước gần như không có khả năng tra được một chút tin tức của Chung Kiêu, nhưng mà lần này hắn ta bỗng nhiên tra được! Dịch Sùng Sơn cảm thấy ngay cả ông trời cũng đều đang giúp hắn ta! Chung Kiêu tự nhiên điều tra về tin tức của Lâm Mạt Nhi!

Hiển nhiên, Chung Kiêu đây là làm một lần đã nghiện!

Mọi chuyện đi đến bước này, hắn ta càng cảm thấy Lâm Mạt Nhi chính là bảo bối!