Chương 3: Bắt gặp cảnh vụиɠ ŧяộʍ

Chuyển ngữ: Juliawaw

Sở Liên và Diệp Minh Xuyên không tin Cố Tư Tư lại đồng ý huỷ hôn, bởi nguyên chủ vô cùng yêu Diệp Minh Xuyên.

Yêu nhiều đến mức ngày nào cũng đợi Diệp Minh Xuyên, nhặt lại đồ dùng bỏ đi của Diệp Minh Xuyên, yêu đến mức đáng khinh.

Cố Tư Tư kệ họ, cô nói câu đó xong chống trán loạng choạng rời đi.

Năm nay nguyên chủ cũng mười tám, mới lên năm thứ nhất đại học, học ở trường đại học tư thục.

Sở Liên là bạn cùng lớp của cô còn Diệp Minh Xuyên là đàn anh năm tư đại học.

Cố Tư Tư không biết nhà ở đâu, may mà trong danh bạ có số lái xe. Cô gọi cho lái xe rồi đợi ở cổng trường.

“Ôi sao cô chủ lại bị thương?”

Chú Vương tài xế đỗ xe trước cổng trường, sợ hết hồn với cái cục u vừa đỏ vừa sưng to trên trán Cố Tư Tư: “Chúng ta đi viện trước đã.”

“Không sao đâu chú, cháu bị cộc đầu thôi.” Cố Tư Tư được chú Vương dìu vào xe, cô thều thào: “Về nhà đã.”

Nhà họ Cố nằm ở phía Tây ngoại ô thành phố A. Đây là khu nhà giàu nổi tiếng với nhiều căn biệt thự liền kề khủng.

Dân trong khu này không có tiền cũng có quyền, an ninh khu rất tốt.

Sau khi tận thế đến, khu biệt thự này cũng là nơi đầu tiên được quân đội đón vì ngoài những nơi lây nhiễm vi rút xác sống đầu tiên, nơi đây có cực ít thương vong.

Cố Tư Tư nhìn những căn biệt thự gọi là liền kề thực chất cách nhau rất xa mà yên tâm nhiều, cô quyết định trước khi tận thế ập đến, cô sẽ ở yên trong nhà họ Cố không chạy linh tinh.

Thay giày ở cửa ra vào, Cố Tư Tư rón rén lên tầng hai định về phòng ngủ một giấc.

Cánh cửa một căn phòng trên hành lang bỗng bật mở, người đi ra thấy cô bèn sững người, sau rồi vội vàng bịt miệng cô kéo cô vào trong phòng.

“Ư ư...”

Cố Tư Tư bị kéo làm đầu càng đau cũng càng buồn nôn.

“Đừng ồn.”

Giọng nói trầm ấm vang bên tai, ngay sau đó một ngón tay ấm áp thon dài chọc vào cổ cô.

Mặc dù người kia không chọc mạnh nhưng bị chặn họng dẫn đến hít thở khó nhọc nên Cố Tư Tư không dám cựa quậy.

Xung quanh chìm trong yên lặng, lúc này Cố Tư Tư mới nhận ra người đàn ông trước mặt cô rất cao, chắc phải cao mét chín, cơ thể cân đối, dù không khoa trương đến độ cơ bắp cuồn cuộn nhưng cánh tay để trần cũng có cơ bắp rắn chắc, khoẻ khoắn.

Cô đưa mắt nhìn lên, là một khuôn mặt điển trai có một không ai, chẳng qua đôi mắt nhìn cô quá sắc bén, có cảm giác bị đôi mắt ấy nhìn thấu suy nghĩ.

Thật ra vì đây là truyện người lớn, để phục vụ cho bối cảnh nhân loại chìm đắm trong du͙© vọиɠ thể xác sau khi thế giới sụp đổ, cho nên từ nhân vật chính đến nhân vật phụ đều đẹp trai xinh gái.

Kể cái loại trai tồi như Diệp Minh Xuyên cũng đẹp trai, tuy nhiên chỉ xứng xách dép khi đứng cạnh người đàn ông trước mặt.

Cố Tư Tư đến khóc mất, đẹp trai thế này chắc chắn anh ta không thể là người qua đường nào đó. Cô đen đủi chạm mặt phải đại ca phương nào đây?

Không ai nói chuyện, tiếng động phòng bên bỗng nghe rõ ràng.

“A, ông chủ lợi hại quá, chơi người ta sướиɠ quá.”

Giọng nữ hứng tình, giọng nam thở dốc và hơi già.

“Con lẳиɠ ɭơ, cô nói thật không, Tư Tư không phải con của tôi?”

Cố Tư Tư nghe lỏm sững sờ, Tư Tư kia là cô à?

“Tất nhiên là… thật. Ông chủ không tin cứ đến viện… kiểm tra là biết.”

“Hư đốn, đàn bà đều là cái loại hư đốn, ông chơi chết cô.”

Giọng nam gầm to, giọng nữ ngày càng kích động: “Mau, mau chơi chết tôi…”

Sau tiếng gầm to, hết thảy kết thúc.

Người phụ nữ chưa đã cơn thèm vặn vẹo eo muốn người đàn ông lại cứng, người đàn ông vỗ chân cô ta: “Xuống đi.”



Sau khi người ở phòng bên đi rồi Cố Tư Tư mới được thả lỏng. Cô hoang mang ra mặt, người đàn ông bên cạnh nheo mắt đánh giá: “Sao hôm nay Tư Tư ngoan thế?”

Cố Tư Tư: “???”

Mới đó đã bị lật tẩy?

***