Chương 26: Phiên ngoại 1: Ác ma đỉnh núi play

Tiểu ác ma động tình hôn thiếu nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dưới thân, đôi tay đốt lên ngọn lửa chạy khắp cơ thể cô, cảm nhận được biến hóa của thân thể cô.

Hắn tin tưởng, trên người thiếu nữ nhất định có một cánh cửa có thể bao bọc lấy du͙© vọиɠ của hắn, khiến cho dục hỏa thiêu đốt trong lòng hắn có thể an giấc ngàn thu.

Ở đâu? Rốt cuộc là ở đâu?

Hắn vuốt ve mỗi tấc da thịt trắng mịt của cô gái nhỏ, cuối cùng cũng phát hiện nơi ướŧ áŧ giữa hai chân cô.

Dường như đã chịu sự ủng hộ từ lực hấp dẫn giống đực trời sinh từ giống cái, hắn như bị mê hoặc, lặp đi lặp lại động tác cọ xát nơi mềm mại kia. Cô gái nhỏ bị kí©h thí©ɧ đến hơi hơi run rẩy, dâʍ ɖị©ɧ ở nơi kia cũng tiết ra càng nhiều hơn.

Trong lòng hắn đã có đáp án, chính là nơi này.

Khó trách độ dài ngắn ở nơi này của bọn họ có khác biệt rất lớn.

Tiểu ác ma hôn đến khi môi A Kha đỏ bừng mới ngẩng đầu, khóe môi treo một sợi chỉ bạc, đưa bàn tay đã ướt nhẹp đến trước mặt A Kha.

"Đây là dưới thân A Kha chảy ra."

"Đây là gì?" Trên mặt cô gái nhỏ đầy vẻ nghi hoặc.

Tiểu ác ma lắc lắc đầu ngón tay, nhìn chỉ bạc kéo dài ra, không nhịn được duỗi lưỡi liếʍ liếʍ.

"Anh làm gì thế?" A Kha cả kinh, khuôn mặt đỏ bừng, dù sao đó cũng chảy ra từ nơi kia, cô cảm thấy bẩn.

"So với hương vị của anh thì tốt hơn." Tiểu ác ma thật thà đánh giá.

"Anh cũng chảy ra cái này à?"

Ác ma nhỏ cởϊ qυầи mình ra, để lộ gậy thịt đã sớm ngẩng cao đầu phấn chấn bừng bừng.

"Đây là cái gì?" A Kha tò mò nhìn vào chỗ chảy ra chất lỏng kia.

"Anh cũng không rõ lắm." Nhìn qua vẻ mặt ác ma rất giống như bối rối: "Mỗi lần gần gũi A Kha, nó đều sẽ trở nên vừa to vừa cứng, rất khó chịu."

"Rất khó chịu à?" A Kha lo lắng nhìn hắn.

"Ừm ừm." Tiểu ác ma gật gật đầu: "Nhưng mà anh..... anh từng dùng tay sờ sờ..... Nó tiết ra mấy thứ lung tung gì đó xong sẽ không khó chịu nữa."

"Thật là thần kỳ." A Kha cảm thán, thử duỗi tay cầm lấy vũ khí sắc bén giữa hai chân thiếu niên.

"Ừm hừ..." Tiểu ác ma không nhịn được thở nhẹ một hơi. Bởi vì bôn ba kiếm sống nên lòng bàn tay A Kha cũng không non mềm, nhưng lại mang đến cho hắn một loại cảm xúc vừa tê vừa ngứa.

"Sao thế?" A Kha sợ tới mức buông tay.

"Cảm giác... rất kỳ lạ." Tiểu ác ma nghiêng nghiêng đầu: "A Kha, em sờ sờ thêm chút nữa đi."

A Kha lại duỗi tay nắm lấy nó, còn vuốt ve trên dưới một chút.

"Ha... A Kha, thật kỳ lạ..." Tiểu ác ma ngẩng đầu lên: "Em sờ khiến anh thật thoải mái... so với anh tự mình làm thì hoàn toàn không giống nhau."

"Tiểu Vũ cảm thấy thật thoải mái à?" A Kha cảm thấy thật vui vẻ: "Vậy em tiếp tục giúp anh."

"Ừm ừm." Tiểu ác ma nắm lấy tay A Kha, dẫn dắt tay cô vuốt ve ở những chỗ khiến hắn cảm thấy thoải mái.

"A ... A Kha..... thật giỏi, quá tuyệt... a a a..."

Cảm giác vừa mềm mại vừa cứng rắn dưới tay khiến A Kha khϊếp sợ vô cùng, tiểu ác ma vì cô mà phát ra tiếng rêи ɾỉ êm tai càng khiến cô trầm mê. A Kha chưa bao giờ thấy dáng vẻ tràn ngập tìиɧ ɖu͙© thế này của tiểu ác ma, vẻ mặt vừa đơn thuần vừa trầm mê, âm thanh của hắn quả thực sắp khiến cho máu toàn thân cô sôi trào lên.

Tiểu ác ma dẫn dắt tay A Kha càng lúc càng nhanh, cảm giác như bản thân hắn sắp bay lên. Hắn cúi người hôn lên đôi môi của A Kha, muốn khiến cô cùng trầm luân với mình. Rốt cuộc, sau trên dưới trăm cái vuốt ve, ác ma nhỏ phóng thích bản thân trong lòng bàn tay hơi có chút thô ráp của A Kha. Một mùi tanh nồng lan tràn giữa hai người, A Kha lại không cảm thấy hương vị này đáng ghét, cô không chán ghét bất kỳ thứ gì trên người tiểu ác ma. Ác ma lại như mất hết sức lực, nhẹ ghé vào trên vai A Kha hít thở.

"Anh có ổn không?" A Kha lo lắng vuốt dọc theo sống lưng hắn..

"Ừm, A Kha, thật thoải mái, quá thoải mái." Thiếu niên ghé bên cổ cô nói đã thổi đúng chỗ ngứa của cô.

"Tiểu Vũ, em cũng cảm thấy thật kỳ lạ."

"Kỳ lạ chỗ nào?" Tiểu ác ma đứng dậy, khẩn trương nhìn A Kha, lo lắng cô có chỗ nào không thoải mái.

"Chỗ đó, chỗ mà vừa rồi anh sờ em, em cảm thấy hình như nước càng lúc càng nhiều. Hơn nữa, em cũng cảm thấy thật ngứa." Nói xong A Kha thẹn thùng cúi đầu.

Tiểu ác ma nghe được thì khẽ động trong lòng, A Kha khiến hắn thoải mái như vậy, hắn cũng muốn làm cô thoải mái.

"A Kha, để anh nhìn chỗ đó của em xem."

A Kha kẹp chặt hai chân, lắc lắc đầu.

"Không sao." Tiểu ác ma hôn hôn trán của cô: "Anh giúp em nhìn xem."

A Kha thẹn thùng mở hai chân ra, nhìn thiếu niên ghé vào giữa hai chân cô.

Lần đầu tiên ác ma nhỏ nghiêm túc đánh giá loại cảnh sắc mỹ lệ này, hắn đẩy hai môi thịt non mềm ra, tìm suối nguồn chảy nước.

Ở nơi đó.

Hắn duỗi tay sờ sờ, kí©h thí©ɧ khiến A Kha muốn khép chặt hai chân.

"Thả lỏng một chút." Ác ma cười cười với cô gái nhỏ.

"Ừm..." A Kha gật gật đầu, cắn chặt môi dưới, lại thử thả lỏng thân thể.

Ngón tay thon dài mảnh mai của thiếu niên bắt đầu thăm dò bên trong mật cốc.

Mãi đến khi hắn bắt được một hạt châu nhỏ rồi vuốt ve đến cả người cô gái nhỏ run rẩy.

Cảm giác phản ứng của A Kha rất giống chính bản thân mình, hắn lập tức ngừng vuốt ve.

"Xin... nhẹ một chút." Tiếng nói của cô gái nhỏ đứt quãng.

Tiểu ác ma không hiểu tại sao khi nhìn dáng vẻ yếu đuối kia của cô gái nhỏ, chỗ đó của hắn lại cứng lên.

Hắn nằm sấp xuống, bắt đầu dùng chính đôi môi mềm mại của mình liếʍ láp chỗ đó của cô gái nhỏ.

"A... Tiểu Vũ... thật kỳ lạ."

Cô gái nhỏ đè đầu anh lại: "Thật thoải mái... a a..."

Dưới sự công kích của ác ma, chất nhầy trong suốt của cô làm ướt miệng mũi anh.

"Thật xin lỗi, Tiểu Vũ." A Kha xoa loạn xạ mặt thiếu niên, có chút xấu hổ.

"A Kha, cảm thấy thế nào?" Ác ma mở miệng.

"Rất thoải mái." Cô trả lời thành thật, nhìn tiểu ác ma, đột nhiên bật cười.

Ác ma cũng cảm thấy toàn thân tràn ngập một loại cảm giác thoải mái, không nhịn được cũng cười.

Không được bao lâu, hắn lại chỉ chỉ chỗ kia với A Kha.

"Lại không thoải mái à?" A Kha nghi hoặc hỏi.

"Ừm, còn cảm thấy muốn."

A Kha lại đặt tay lên chỗ kia.

"Khoan đã." Ác ma ngăn động tác của cô lại: "A Kha, em có muốn anh không?"

A Kha nhìn đôi mắt sáng như ánh sao của hắn, không biết anh có ý gì.

"A Kha." Ác ma cho một ngón tay vào trong âʍ đa͙σ của cô, y như hắn đã tưởng tượng, mềm mại, ấm áp: "Nơi này của em, có nước chảy, còn cắn anh, em có nghĩ đến muốn cái này của anh?"

Tiểu ác ma không hiểu chuyện đời nên không hề biết lời bản thân nói dâʍ đãиɠ đến mức nào.

A Kha cảm thấy nơi cô bị anh sờ đến càng lúc càng ngứa, càng lúc càng cảm thấy trống rỗng, kiểu trống rỗng mà muốn có thứ gì đi vào lấp đầy, ngăn lại cảm giác trống rỗng này.

"Thử một lần đi." A Kha gật gật đầu.

Ác ma để A Kha nằm trên tấm lông thú, tìm một tư thế thuận tiện, sau đó đưa chỗ kia của mình tiến thẳng vào trong cơ thể A Kha.

"Thật thoải mái..." Tiểu ác ma cảm thấy bản thân như được ngâm vào trong nước ấm, thoải mái đến mức như có một nguồn điện chạy thẳng trong sống lưng.

"A..." A Kha bắt lấy sống lưng tiểu ác ma, vừa khóc vừa nói: "Tiểu Vũ, em đau quá."

Một loại đau đớn như sống sờ sờ bị xé rách cùng với sợ hãi khi bị ngoại vật xâm nhập khiến A Kha hoảng sợ, đau quá, đau đến sắp chết mất.

"Thật xin lỗi." Ác ma hoảng loạn mà tinh tế hôn lên đầṳ ѵú của A Kha, hắn đã từng thử, hôn nơi này cũng khiến A Kha thoải mái đến chảy nước.

Đồng thời hắn cũng dùng tay kí©h thí©ɧ hạt châu để cô từ từ thích ứng.

Xuất phát từ lòng riêng, hắn không muốn cứ như vậy mà rời khỏi người A Kha.

"Anh... anh ra ngoài được không?" Cô gái nhỏ đau đến không chịu nổi, đỏ mắt nhìn anh.

"Ừm." Tiểu ác ma hoàn toàn ỉu xìu, nhẹ nhàng rút khỏi cơ thể A Kha.

Nhìn đỉnh côn ŧᏂịŧ của mình dính máu của A Kha, anh mới cảm thấy hoảng hốt: "A Kha, em có ổn không? Em chảy máu rồi, đều tại anh, đều... xin lỗi em."

"Em không sao." Môi A Kha hơi tái nhợt.

Ác ma nhìn cô gái nhỏ suy yếu, trong lòng tê rần, trong ngực lấp đầy cảm giác hối hận. Hắn mau chóng cúi đầu hôn lên chỗ kia của cô gái nhỏ, vận dụng khả năng chữa khỏi của bản thân, miệng vết thương bị xé rách của cô gái nhỏ nhanh chóng hồi phục lại như cũ.

Nhìn miệng vết thương thật sự không còn chảy máu nữa, ác ma mới nhẹ nhàng ôm cô gái nhỏ vào trong lòng.

Nhìn dáng vẻ áy náy của anh, A Kha không nhịn được cười khẽ, nói với hắn: "Không sao, em đã không đau nữa rồi."

"Thật sự không đau sao?"

"Không đau thật."

Sau đó dù hai người có thân mật đến cỡ nào thì ác ma cũng không dám đưa côn ŧᏂịŧ vào trong thân thể A Kha nữa.

Hắn cho rằng mỗi lần cô gái nhỏ sẽ đều đau đớn như vậy.

Không ngờ đến cuối người mở lời lại là A Kha, cô bị ác ma làm đến cả người như bốc cháy, vội vàng yêu cầu hắn an ủi sâu thêm.

"Không sao, Tiểu Vũ." Con ngươi A Kha đo đỏ: "Em thật sự rất muốn anh, em rất thích anh."

"Không được, em sẽ rất đau." Ác ma nhớ lại lần đầu vào ngày hôm đó, trong lòng lập tức tràn ngập cảm giác áy náy.

"Sẽ không đâu, không phải anh có khả năng chữa thương sao?" A Kha nâng mặt ác ma, ép hắn đối diện với cô: "Tuy rằng lúc ấy có chút đau nhưng lúc anh tiến vào, em có thấy thoải mái vô cùng."

Ác ma nhìn cô với vẻ mặt không tin.

A Kha cảm thấy hôm đó cô đã để lại cho hắn bóng ma tâm lý quá lớn, vừa vuốt ve gậy thịt của hắn vừa dụ dỗ: "Chỗ đó của Tiểu Vũ thật cứng rắn, ở trong thân thể em, em rất thích."

"Tiểu Vũ không muốn lại tiến vào à? Tiểu Vũ cũng rất thích nhỉ, anh không muốn cảm nhận thêm lần nữa sao?" Hốc mắt ác ma đỏ lên nhìn cô gái nhỏ. Hắn vừa đưa thứ đang phấn chấn chấn bừng bừng của mình vừa quan sát vẻ mặt của cô, dường như chỉ cần cô chau mày sẽ lập tức đi ra: "A a... thật giỏi... Tiểu Vũ có thể vào..."

"Không đau?"

Cô gái nhỏ lắc lắc đầu: "Ừm, lần này thật sự không đau."

Cuối cùng ác ma cũng thả lỏng tâm tình khẩn trương, vô lực ghé vào trên người A Kha, nhắm mắt cảm thụ được thịt trong thân thể mềm mại của cô gái nhỏ khẽ giật.

Một lát sau, A Kha không nhịn được nữa, khẽ vỗ nhẹ lưng hắn thúc giục: "Anh động chút đi."

Lúc này ác ma mới động eo.

Eo lưng hắn vô cùng có lực, vừa động tốc độ đã rất nhanh, bụng nhỏ vỗ đến mức mông cô gái nhỏ đỏ bừng.

Tiếng rêи ɾỉ ái muội của nam nữ, tiếng tiếng va chạm quanh quẩn trên đỉnh núi.

"Ha... thật thoải mái... bên trong A Kha... quá thoải mái..."

"A... a a... Tiểu Vũ, chậm một chút... anh nhanh quá... đừng nhanh như vậy... muốn bắn... em muốn bắn..."

Dưới sự ra vào mãnh liệt của của ác ma, rất nhanh cô gái nhỏ đã đạt đến cao trào.

Ác ma cảm nhận được trong thân thể cô gái nhỏ đang xiết chặt, không nhịn được cũng phóng thích, mầm mống nóng bỏng của ác ma kí©h thí©ɧ khiến cô gái nhỏ khẽ run lên.

Hắn không rút côn ŧᏂịŧ ra ngay, rất nhanh nó đã lại cứng lên trong thân thể cô.

"Sao lại?"

Ác ma xoay người A Kha lại, để cô quỳ rạp trên mặt đất, sau đó cúi người nói khẽ bên tai cô: "A Kha, lại một lần nữa, được không?"

A Kha gật gật đầu.

Ác ma lập tức nắm chặt eo nhỏ của cô, đùa nghịch từ phía sau cô.

Dưới tư thế này, tất cả sự vô lực của cô gái nhỏ đều hiện rõ trước mặt ác ma, giống như anh chính là chúa tể không chế quyền sinh sát tối cao của cô.

Hai bầu ngực của cô cũng lắc lư theo động tác của hắn, đùi non đỏ lên vì va chạm với người phía sau, tất cả đều được ác ma thu hết vào mắt, không sót chút nào.

Quá thoải mái, trong lòng ác ma không ngừng kích động, hắn cảm thấy cảm người mình nóng đến hốt hoảng.

Rất nhanh, trên mặt hắn đã lộ ra vảy đen tinh mịn, tròng mắt biến thành đồng tử màu vàng.

Mãi đến khi hắn cảm nhận được cánh nhô ra từ vai anh mới rủa thầm một tiếng không ổn.

Hắn thế mà kích động đến mức không khống chế nổi hình dạng cơ thể.

Lo khiến A Kha bị thương, anh mau chóng rút côn ŧᏂịŧ còn chưa phóng thích ra khỏi người cô.

Cảm nhận được dưới thân chợt trống rỗng, A Kha quay đầu nhìn lại, lập tức trông thấy ác ma đang biến thân. Cuối cùng, đến cả chỗ kia đều trở nên lớn hơn so với khi ở hình thể con người rất nhiều, toàn thân cũng biến thành màu đen, nhìn vừa xấu xí lại khủng bố.

Nhưng tương phản với bề ngoài chính là vẻ mặt của ác ma, nhìn qua anh giống như một con chó nhỏ bị cướp đồ ăn, cau mày, rũ mắt, nhìn đáng thương cực kỳ.

"A Kha, anh....." Giọng điệu ác ma chua xót, không tự chủ được thu cánh đến trước ngực, nhìn có vẻ như hắn sắp đau lòng đến tự bế. Vốn bản thân đang ở đỉnh của du͙© vọиɠ, A Kha nhìn dáng vẻ này của hắn thì lập tức tỉnh táo lại rất nhiều, thậm chí còn cười thành tiếng, mang theo ý tứ hài hước; "Dáng vẻ thế này thì nên làm gì đây?" A Kha đẩy cánh của hắn ra, không cẩn thận bị móc trên cánh rạch ra một vết máu trên tay. Ác ma vội vàng duỗi lưỡi liếʍ sạch máu trên miệng vết thương: "Chỉ có thể chờ một chút, chờ anh bình tĩnh lại là có thể biến thân lại." "Cứ như vậy mà làm đi!" A Kha vỗ về chơi đùa phần lông chim trên lưng hắn, giọng điệu rất nhẹ nhàng.

"Cái gì?" Đồng tử màu vàng của ác ma phóng đại.

"Là.... muốn cứ thế này thử làm với Tiểu Vũ một lần." Cô cúi đầu vuốt ve du͙© vọиɠ thật lớn của hắn.

Ác ma kích động dán sát vào, hắn quả thực không có sức chống cự với một A Kha như vậy: "A... A Kha, anh..... anh yêu em!"

"Em biết." A Kha liếʍ liếʍ răng nanh của hắn.

Ác ma lại lật A Kha lại, để cô quỳ rạp trên mặt đất, như vậy tương đối thuận tiện cho hắn tiến vào.

Đưa thứ thật lớn của bản thân đi vào, hắn còn liên tục nhắc nhở bản thân, không thể xúc phạm đến cô. Nhưng sau khi tiến vào thì lý trí của hắn đã bị nuốt mất trong nháy mắt, hắn giữ chặt A Kha, điên cuồng ra vào.

A Kha không ngờ rằng biến hình xong sức chiến đấu của ai kia còn kinh người hơn, quả thực mạnh mẽ hơn vài lần, cô không nhịn được kêu lên: "Chậm thôi, Tiểu Vũ... a... không được... đừng động, để em... a... lại thích ứng... hừ hừ... lại thích ứng một chút... đừng nhúc nhích."

Ác ma trướng đến mức A Kha khó chịu vô cùng, vốn dĩ là kích cỡ không phải của con người, trong lúc rút ra đâm vào càng khiến ý chí sục sôi, hơn nữa tần suất của hắn còn càng lúc càng nhanh. A Kha cảm thấy bản thân sắp bị ác ma mài vụn rồi.

Nhưng ác ma đã mất đi không chế, không nghe được tiếng hô của cô, chỉ lo lắng người dưới thân muốn trốn, càng dùng thêm sức nắm eo cô, thậm chí còn cắn sau cổ cô: "Tiểu Vũ, chậm một chút... đau quá..." Tiếng nói của A Kha cũng khàn đi.

"Bạch bạch bạch." Âm thanh chưa dừng, tiếng gào rống trong cổ họng ác ma cũng chưa từng ngừng, hắn không chút nể tình nào mà chiếm đoạt thiếu nữ dưới thân, lúc này hắn mới thực sự trở thành một ác ma máu lạnh vô tình chân chính.

Mãi đến sau khi ác ma gào rống bắn tinh hoa trong cơ thể thiếu nữ, hắn mới lui ra, biến lại hình người, khôi phục lý trí.

Mà A Kha đã bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng khiến cho mất đi thần trí.

Ác ma đã khôi phục thần trí nhìn thấy cảnh tượng dưới thân lập tức sợ hãi, thân thể vốn trắng nõn không chút tì vết vì bị hắn chà đạp mà dấu vết xanh xanh tím tím đặc kín, trên cổ còn có dấu răng rớm máu, mà dưới thân cô chảy ra thật nhiều tinh nóng bỏng của ác ma, dính đầy hai chân. Hai mắt cô nhắm nghiền, rõ ràng đã mất đi tri giác...

Ác ma sợ tới mức mau chóng sử dụng khả năng chữa lành của bản thân mới khiến cho tinh thần và thân thể của cô gái nhỏ chuyển biến tốt đẹp lên.

Hắn ôm lấy A Kha đã thϊếp đi, trong lòng tràn ngập khiển trách bản thân, không biết khi A Kha tỉnh lại hắn nên đối mặt với cô thế nào.

Thế nhưng điều khiến hắn vui mừng chính là A Kha không vì chuyện này mà bài xích hắn, tần suất giao hoan của hai người không có biến đổi gì...

Cục đá treo trong lòng ác ma mới yên tâm rơi xuống.

Kỳ thật A Kha cũng vô cùng tức giận đối với việc hắn đột nhiên mất đi thần trí, nhưng khi cô tỉnh dậy trông thấy dáng vẻ ấm ức và động tác cẩn thận kia của hắn, cô cũng không nỡ trách móc hắn nhiều.

Lần trước cô kêu đau với hắn, anh lại vẫn có thể nhẫn nại không chạm đến cô. Nếu lần này cô lại trách hắn, có thể cả đời này hắn sẽ không chạm đến cô n

Nhưng rất nhiều lần sau đó, mỗi khi ác ma không nhịn được biến thành dáng vẻ ác ma, lúc sắp mất đi lý trí, A Kha đều có thể dễ như trở bàn tay mà duỗi chân đạp hắn xuống giường.