Chương 6: Chồng tôi hàng to xài tốt, sao lại không cần chứ?

Phó Thiên Hà có chút kinh ngạc. Hắn và Đào Thiên Thu đã kết hôn được một năm, mỗi lần làm tình với hắn, đừng nói là không tình nguyện, mà phải nói là giống như hắn cưỡng ép cô vậy. Chưa bao giờ cơ thể cô để lộ ra dáng vẻ động tình, vẻ mặt Đào Thiên Thu lúc nào cũng là cam chịu xen lẫn căm hận.

Đào Thiên Thu nhìn bóng dáng Phó Thiên Hà đang muốn rời khỏi phòng, trái tim cô như bị ai bóp nghẹt vậy.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, màn hình hiển thị là Trần Tuyết Nhu gọi đến.

"Thiên Thu, tớ đã giúp cậu đặt vé máy bay đi Mỹ rồi. Sau khi cậu cùng học trưởng tới Mỹ rồi thì không cần phải lo lắng thế lực của Phó gia nữa." Trong thanh âm của Trần Tuyết Nhu không kìm được kích động.

Nếu không phải Đào Thiên Thu đã biết rõ bộ mặt thật của Trần Tuyết Nhu thì chỉ sợ cô cũng bị cô ta lừa gạt. Trần Tuyết Nhu căn bản không phải muốn giúp cô, mà là muốn đẩy cô vào trong hố lửa. Cô không thể quên Trần Tuyết Nhu đã hợp tác với tên tra nam kia lừa bán mình vào hộp đêm như thế nào.

"Vậy sao? Nhưng mà tôi không muốn đi Mỹ nữa mà muốn ở lại bên cạnh Phó Thiên Hà cơ."

Đào Thiên Thu dựa vào đầu giường, trên mặt nở một nụ cười lạnh. Cô mở loa ngoài rồi tiện tay ném đi động lên giường, tính toán muốn vào phòng tắm tắm rửa một chút.

"Thiên Thu, cậu điên rồi sao? Không phải cậu nói Phó Thiên Hà là một tên biếи ŧɦái, ở trên giường chẳng khác gì cầm thú sao. Cậu mỗi ngày ở bên hắn đều đau đớn muốn chết. Bây giờ có cơ hội trốn đi tại sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý chứ?"

Tiếng thét chói tai từ bên kia di động truyền tới. Rõ ràng cô ta và Đường Trạch đã chuẩn bị tốt mọi thứ. Chỉ còn chờ đem Đào Thiên Thu lừa đến Mỹ là xong. Nào ngờ cô đột nhiên đổi ý. Không thể như vậy được, cô ta đã thèm khát Phó Thiên Hà nhiều năm như vậy. Thật vất vả mới tìm được cơ hội, không thể để nó vuột mất dễ dàng như vậy được.

"Đó là vì tôi không biết quý trọng, Phó Thiên Hà hàng to xài tốt, sao tôi lại muốn làm khó tính phúc nửa đời sau của mình chứ. Lại nói Phó Thiên Hà khỏe mạnh cường tráng, mỗi lần cùng hắn lên giường đều thoải mái muốn chết. Đã vậy tôi còn đi trêu chọc người đàn ông khác để làm gì?"

Đào Thiên Thu vừa nói xong đã nghe được tiếng thở dồn dập của Trần Tuyết Nhu ở đầu giây bên kia. Không cần nghĩ cũng biết cô ta tức giận đến mức nào. Khóe miệng cô gợi lên một nụ cười, đang muốn xoay người đi vào trong phòng tắm thì đột nhiên nhìn thấy trước cửa có một bóng người.

Phó Thiên Hà mặc áo ngủ màu đen đứng ở cạnh cửa, trên tay còn cầm theo một lọ thuốc.

Biểu tình trên mặt hắn khiến cô nhìn không thấu, hắn cứ thế nhìn Đào Thiên Thu bằng một ánh mắt thâm sâu.

"Lên giường với tôi thoải mái muốn chết?"