Chương 2: Để lộ cho người đàn ông thấy

Lâm Nhụy tiện tay nhặt một miếng bọt biển vuông và nghịch nó trong tay, ném miếng bọt biển lên, rồi lại ném xuống để hứng lấy, lặp đi lặp lại dường như không biết mệt mỏi.

Có lẽ là do hoàn cảnh xung quanh quá thoải mái, Tiểu Mỹ ở bên phải đã phát ra tiếng ngáy nhẹ, hoàn toàn ngủ thϊếp đi.

Đây chính là điều mà Lâm Nhụy muốn.

Cô khẽ run tay, không biết có phải cố ý hay không, khối bọt biển trong tay cô thuận thế dừng trước mặt đứa con trai của người đàn ông đang đứng rất gần cô ở bên trái.

Lâm Nhụy cong cong môi.

“Cậu bạn nhỏ, em có thể giúp chị gái nhặt miếng bọt biển đó được không?” Cô nhẹ nhàng nói với con trai của người đàn ông.

Đứa trẻ đang tự chơi một mình, thoạt nhìn đứa trẻ có chút thẹn thùng, không dám chơi cùng với những đứa trẻ khác.

Bộ dáng khoảng chừng bốn năm tuổi, tuy rằng khuôn mặt còn non nớt nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy được bóng dáng của người cha xuất chúng, nhất định khi lớn lên sẽ giống người cha có thể mê hoặc rất nhiều cô gái.

Cậu bé nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn chị gái xinh đẹp trước mặt, rồi lại nhìn khối bọt biển, có chút do dự.

Nụ cười dịu dàng trên mặt Lâm Nhụy không thay đổi, thậm chí cô còn đưa tay ra trước mặt đứa trẻ chờ đợi.

“Giúp chị được không?”

Có lẽ do Lâm Nhụy thể hiện ra thiện ý đã hạ thấp lòng cảnh giác của đứa trẻ, cuối cùng đứa trẻ chọn nắm lấy miếng bọt biển bằng bàn tay nhỏ bé của mình, cẩn thận đưa cho Lâm Nhụy.

Sau khi Lâm Nhụy nhận lấy, đôi mắt xinh đẹp cong thành trăng khuyết, “Cảm ơn.”

“Không có gì ạ.” Đứa trẻ xấu hổ cúi đầu, nghịch ngón tay của mình.

“Nếu không, chúng ta chơi cùng nhau thì sao?” Lâm Nhụy thử thăm dò nói.

Đôi mắt của đứa trẻ sáng lên, sau lại lắc đầu một cách ngại ngùng.

Lâm Nhụy mỉm cười, ném khối bọt biển trong tay cô vào trong ngực đứa trẻ.

“Haha, Chị ném trúng em.” Cô cười lớn, ra hiệu đứa nhỏ ném qua đây.

"Em thử xem có thế ném trúng chị được không!"

Nghe vậy, đứa trẻ như được khích lệ, lấy hết can đảm ném khối bọt biển về phía Lâm Nhụy.

Có một thì sẽ có hai, cả hai cứ như vậy dần thân quen với nhau , đứa trẻ không còn sợ người lạ, thân ánh một lớn một nhỏ chơi đù rất náo nhiệt.

Người đàn ông ngồi bên ngoài bể bơi có hơi kinh ngạc khi nghe thấy tiếng hét phấn khích của con trai mình từ xa.

Con trai anh chỉ khi ở với gia đình mới hoạt bát hơn một chút, khi đối mặt với người ngoài vẫn luôn trầm mặc ít nói giống như một cái hồ lô, người khác có nói như thế nào cậu bé cũng không đáp lời.Có thể ở lúc không có vợ chồng anh không ở bên mà vẫn có thể chơi đùa vui vẻ như vậy thật sự rất hiếm thấy.

Khi nhìn thấy rõ bóng dáng đang chơi đùa với con trai mình, người đàn ông nhướng mày.

Là cô ấy.

Chỉ thấy cô gái dường như nói gì đó với con trai mình, sau đó liền thấy con trai mình chạy đến phấn khích, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn cầu: "Ba ba, con muốn cùng với chị gái xinh đẹp đi đến chỗ bên cạnh chơi."

"Tất nhiên ...", người đàn ông sờ sờ vào mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu của con trai mình, nói đến một nửa đột nhiên dừng lại, anh nhìn về phía sau con trai mình, đôi mắt tối sầm lại.

Cô gái trẻ đi về phía anh có đôi chân vừa nhỏ nhắn vừa trắng nõn, cặρ √υ" căng phồng, cặρ √υ" to gần như thỉnh thoảng lại lộ ra bên ngoài cùng với bước đi của cô, còn có vòng eo uốn éo, không một chô nào là không thể hiện sự hấp dẫn tìиɧ ɖu͙©.

Cô gái dừng lại trước mặt người đàn ông và đứa trẻ, đối mặt với người đàn ông, cô hơi cúi người xuống trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào:“Thưa anh, đứa nhỏ nhà anh rất đáng yêu, tôi có thể mượn cậu bé một lát được không?”

Anh đang ngồi, khi cô gái cúi người, từ góc độ trước mặt của anh nhìn tới vừa vặn có thể thấy bộ ngực đầy đặn trong chiếc áo bó sát của cô gái, trắng nõn mềm mại, ở giữa có một khe rãnh sâu hút chọc đến tâm tư sâu xa trong người.

Chỉ tiếc núʍ ѵú bị áσ ɭóŧ chặn lại, chỉ có thể nhìn thấy một chút quầng vυ" màu hồng nhạt, nhưng lại càng dụ người muốn cởi bỏ chiếc áσ ɭóŧ vướng víu ra để xem kỹ hơn.

Ánh mắt của người đàn ông có chút tiếc nuối.

Có thể tưởng tượng được một cặρ √υ" đẹp như vậy, nếu được cầm trong tay phải là một loại khoái lạc sung sướиɠ như nào.

“Thưa anh?”

Cô gái nói lại lần nữa.

Người đàn ông đưa mắt lên một chút, bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, đôi mắt to tròn đó trông thật ngây thơ mà lại trong sáng,tựa hồ căn bản không có phát hiện bản thân đi tới đã bị anh nhìn thấy toàn bộ.

Thật sự không phát hiện sao?

Người đàn ông nhìn cô gái một cái nhìn thật sâu.

Anh dịu dàng nói: “Con của tôi có hơi nghịch ngợm, vậy phiền cô giúp tôi trông nom nó.”

“Không sao đâu.” Lâm Nhụy cười càng ngọt ngào hơn.

Khi bế đứa trẻ khỏi vòng tay của người đàn ông, cô âm thầm ưỡn ngực, để bộ ngực lên cánh tay của người đàn ông. Ngực của cô trời sinh đã rất lớn, cái này là điều Lâm Nhụy tự hào nhất, bộ ngực lớn của cô là hàng thật giá thật căn bản không cần dùng đến áσ ɭóŧ có miếng mυ"ŧ dày.

Qua lớp vải mỏng, toàn bộ bầu ngực cọ xát qua cánh tay của người đàn ông.

Cơ tay của người đàn ông hơi thắt lại, anh nhìn Lâm Nhụy bằng ánh mắt mang theo vài phần dò xét và ý tứ hàm xúc.

“Cô họ gì?”

“Lâm.” Lâm Thụy cười ngây ngô.

“Cô Lâm” người đàn ông thuận theo nói “Bây giờ tôi có thể phải quay lại công ty để giải quyết công việc. Sau khi các cô chơi mệt thì cô có thể giao đứa trẻ cho mẹ của nó là được.”

Lâm Nhụy sửng sốt, lại tháy khóe miệng người đàn ông lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, nháy mắt liền hiểu rõ tâm tư.

“Anh cứ yên tâm” cô đáp lại với một ẩn ý sâu xa.

Người đàn ông cười nhẹ.

Anh nhìn Lâm Nhụy đưa đứa trẻ tới cầu trượt bên kia, sau đó mới từ từ thu hồi ánh mắt.

Mà lúc này, người vợ bên cạnh người đàn ông đang cùng với nữ phụ huynh bên cạnh thảo luận sôi nổi hình ảnh quần áo mới nhất trên điện thoại, mà không để ý những gì vừa xảy ra ở đây.