Chương 21

Chương 21



Bà Từ không có ý định đi dự hôn lễ, đương nhiên cũng không có ý định cùng bọn họ ăn cơm trưa.

Lâu Nguyễn đi theo sau Tạ Yến Lễ, lần thứ hai bọn họ xuyên qua ánh sáng rực rỡ trong sân, đi ra cửa lớn của nhà họ Từ.

Từ Húc Trạch đi theo, cậu ta đứng ở phía sau hét to một tiếng: "Lâu Nguyễn.”

Lâu Nguyễn dừng lại, quay đầu nhìn cậu ta.

Từ Húc Trạch mím môi, giọng nói có chút trầm thấp: "Tôi có nói với bà ấy.”

Làn gió nhẹ thổi qua, những chiếc lá trong sân thổi qua xào xạc.

Giống như sợ cô không nghe thấy, Từ Húc Trạch bổ sung một câu: "Tôi nói với bà ấy chị sẽ dẫn người về nhà.”

Lâu Nguyễn đứng ở cửa, hình như có chút thất thần, vài giây sau cô đứng dưới ánh mặt trời cười với cậu ta: "Ừm.”

Từ Húc Trạch đứng trong sân nhìn cô, không biết vì sao, cậu ta có cảm giác giống như đang nhìn người ở một thế giới khác vậy, cậu ta không giỏi nói những lời an ủi, chỉ có thể di chuyển bước chân, đi tới bên cạnh cô, có chút không tự nhiên nói: "Chị cũng biết, mẹ là như vậy, bà ấy đối với tôi cũng như vậy.”

Lâu Nguyễn gật đầu, thanh âm vẫn mềm mại ngọt ngào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mang theo nụ cười nhợt nhạt: "Ừ, quay về đi.”

-

Động tác của Lâu Nguyễn có chút cứng ngắc thắt dây an toàn, cô cười với người ngồi trong xe một chút: "…Nhà tôi, chính là như vậy, khiến anh chê cười rồi.”

Tạ Yến Lễ rũ mắt, đôi lông mày tinh xảo khẽ nhíu lại.

Sau khi nghe được thanh âm của cô, anh quay đầu qua, thu lại những ngón tay lạnh lùng xinh đẹp vốn dĩ đang đặt trên vô lăng của mình.

Lúc anh không cười tư thế của anh rất nghiêm túc, khuôn mặt tao nhã kiêu ngạo, con ngươi đen như mực nhìn người, rất dễ khiến cho người ta sợ hãi.

Khuôn mặt đó thật sự quá xinh đẹp.

Ngón tay của anh lạnh lùng nâng lên, nhẹ nhàng đυ.ng lên trán cô, lạnh như băng.

Giọng nói trong trẻo nghiêm túc rơi xuống: "Đừng cười.”

Lâu Nguyễn rũ mắt xuống, ý cười trên khóe miệng vẫn còn chưa biến mất.

"Không muốn cười thì đừng cười, ở đây không có người khác." Tạ Yến Lễ thu tay lại, không biết từ đâu lấy ra một viên kẹo sữa, anh ngồi đó, chậm rãi bóc lớp giấy ra, đưa kẹo qua cho cô, nghiêm túc nhìn cô nói: "Đây là kẹo sữa trị bệnh không vui.”

Trong lòng Lâu Nguyễn vẫn còn ôm chiếc hộp đựng đồ trang sức và tấm thẻ ngân hàng kia, cạnh hộp cứng rắn làm cho cánh tay cô đau đớn, cảm giác đau đớn lan đến khắp người khiến cho hốc mắt của cô có chút ửng đỏ.

Nửa gương mặt của Tạ Yến Lễ bị ánh sáng chiếu vào, gương mặt của anh vô cùng dịu dàng, anh nâng ngón tay thon dài lạnh lùng của mình lên, giọng nói lười biếng có chút khàn khàn, giờ phút này đặc biệt ôn nhu lưu luyến:

"Ăn kẹo đi, nếu hôm nay không vui chúng ta dừng lại ở đây đi."

-

Tạ Yến Lễ không trực tiếp dẫn Lâu Nguyễn đến cục dân chính, mà dẫn cô đến một nhà hàng riêng tư kiểu Trung Quốc.

Mặc dù lúc bọn họ đi đón Từ Húc Trạch đã ăn một bữa, nhưng bữa cơm đó bọn họ cũng không ăn bao nhiêu, cho nên bây giờ cơm trưa vẫn phải ăn.

Tuy rằng Tạ Yến Lễ không hỏi Lâu Nguyễn có kiêng kỵ gì không, nhưng tất cả đồ ăn anh gọi hầu như đều rất hợp với khẩu vị của Lâu Nguyễn.

Sau khi ăn viên kẹo kia, hình như tâm tình của Lâu Nguyễn cũng tốt lên không ít, lúc này cô cảm giác mình đói bụng, cô ngồi ở đó bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.

Còn về phần Tạ Yến Lễ, anh lấy điện thoại di động ra, nhìn lướt qua tin nhắn trên điện thoại, cuối cùng cũng mở hộp thoại của ông cụ ra.

Anh cũng không biết có chuyện gì quan trọng, mà ông cụ gửi hơn chín mươi tin nhắn, tất cả đều liên quan đến Lâu Nguyễn.

Cô là ai, nhà cô ở đâu, trong nhà có bao nhiêu người, cô làm gì, năm nay bao nhiêu tuổi, hai người bọn họ quen nhau khi nào, dự định khi nào kết hôn, lúc tổ chức hôn lễ sẽ mời ai, sau khi kết hôn ở đâu, quà gặp mặt cô nên tặng cái gì, khi nào dẫn cô về nhà ăn cơm, cô có thời gian cùng bọn họ ăn một bữa cơm gì đó không...

Tạ Yến Lễ quay đầu lại, nhìn từ trên xuống dưới, cuối cùng mới dựa vào ghế lười biếng trả lời một câu:

[Được, để cháu hỏi cô ấy.]

Trong giây lát ông Tạ đã trả lời: [Mau hỏi đi mau hỏi đi! 】