Chương 20

Chương 20

Lâu Nguyễn bị anh nắm tay, trong nháy mắt cảm xúc mơ màng chợt lóe lên rồi biến mất.

Tuy rằng cô đã quen bị đối xử lạnh nhạt, nhưng đây là lần đầu tiên có người nắm tay cô thật chặt như vậy.

"Dì Hoàng, con sắp kết hôn." Lâu Nguyễn đứng dưới ánh sáng loang lổ, trong đôi mắt đen trong suốt phản chiếu ánh sáng nhợt nhạt: "Hôm nay là con dẫn chồng chưa cưới đến cho mẹ xem."

-

Phòng khách nhà họ Từ.

Cà phê pha sẵn được bày trước mặt Tạ Yến Lễ và Lâu Nguyễn, hương thơm tinh khiết dần dần tràn ngập khắp căn phòng.

Bà Từ mặc một chiếc váy dài màu xanh lá cây theo phong cách cổ điển, mái tóc dài hơi xoăn được búi phía sau đầu, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ nhưng sắc mặt nhàn nhạt, bà buông cà phê trên tay xuống, cũng không nhìn Tạ Yến Lễ một lần, đem ánh mắt dừng trên người Lâu Nguyễn: "Muốn kết hôn?"

Từ Húc Trạch ngồi bên cạnh cô, người từng ở đồn cảnh sát bây giờ giống như con nhím, im lặng ngồi bên cạnh cô, không nói một câu.

Không khí xung quanh hình như trở nên nặng nề, đè ép người ta đến không thở nổi.

Lâu Nguyễn ngồi bên cạnh Tạ Yến Lễ, nhẹ nhàng gật đầu: "Dạ."

Người phụ nữ mặc váy dài màu xanh lúc này mới liếc mắt qua nhìn Tạ Yến Lễ một cái, không quá hai giây, gật đầu: "Người này mẹ từng gặp qua rồi, kết hôn đi."

Thậm chí bà còn không hỏi anh một cái gì.

Từ Húc Trạch rụt đầu không nói gì cuối cùng cũng không nhịn được, cau mày nói một câu: "Mẹ!"

Người phụ nữ quay đầu nhìn qua, trên bàn tay đeo một chiếc nhẫn ruby cực lớn lướt qua sợi tóc, gương mặt được trang điểm đúng cách vẫn thản nhiên như trước: "Làm sao vậy."

Sau khi bà nhìn qua, Từ Húc Trạch giống như rất sợ hãi, đầu hạ thấp xuống, nhỏ giọng nói: "Ít nhất mẹ phải hỏi anh ta tên gì, năm nay bao nhiêu tuổi, tốt nghiệp trường nào, nhà ở đâu, trong nhà có mấy người, hiện tại làm công việc gì, tình hình tài chính thế nào, có nợ nần gì không, tình trạng sức khỏe như thế nào, bọn họ quen biết bao lâu, dự định khi nào kết hôn, kết hôn ở đâu, của hồi môn như thế nào…"

Nói xong, thanh âm của cậu ta càng ngày càng nhỏ dần.

Bà Từ ngồi bên cạnh cậu ta một lần nữa cầm lấy ly cà phê vừa mới được bà buông xuống, bà rũ mắt uống một ngụm, trên ly cà phê có dấu son đỏ tươi: "Không cần."

Từ Húc Trạch nhìn bà, không hiểu tại sao lại không cần, những thứ này không phải đều là điều cơ bản nhất sao?

Ít nhất cũng phải biết tình hình trong nhà của đối phương là như thế nào chứ, kết hôn chuyện lớn như vậy, tại sao lại không cần?

Bà không nhìn Tạ Yến Lễ và Lâu Nguyễn một cái nào, quay đầu nhìn qua người giúp việc đang chờ ở một bên: "Đến bàn trang điểm của tôi lấy cái hộp màu đỏ kia đi."

"Vâng, thưa bà."

Tạ Yến Lễ ngồi ở đó, sắc mặt cũng dần dần phai nhạt.

Cà phê trước mặt tỏa ra mùi thơm, nhưng anh một chút cũng không có ý muốn đυ.ng vào.

Người giúp việc rất nhanh đã đem cái hộp mà bà Từ muốn lấy đưa tới trước mặt bà.

Người phụ nữ mở mấy cái hộp nhung cũ kỹ ra, lấy từ trong đó ra một tấm thẻ ngân hàng, bà đẩy tấm thẻ ấy đến trước mặt Lâu Nguyễn: "Đây là của hồi môn của ba mẹ con để lại cho con.”

Cái hộp còn lại cũng được bà đẩy qua, bên trong là một bộ trang sức hoàng kim bảo thạch, những viên kim cương có chất lượng tốt, nhưng kiểu dáng giống như đã cũ trải qua nhiều năm.

"Cái này cũng là của mẹ con, bây giờ đều trả lại cho con."

Từ Húc Trạch nhìn những món đồ trên bàn, cậu ta mím môi.

Lâu Nguyễn nhìn bộ trang sức kia mở miệng, giống như là muốn nói cái gì đó, nhưng còn chưa kịp nói cái gì, người phụ nữ đối diện đã vỗ vỗ tay đứng lên: "Trở về đi, hôn lễ mẹ sẽ không đi, mấy ngày nữa sẽ đi nước ngoài nghỉ ngơi, có thể sẽ mất một thời gian.”

Một lần nữa Từ Húc Trạch không nhịn được: "Mẹ! Mẹ làm gì vậy, vẫn bình thường như vậy sao, chuyện kết hôn quan trọng như vậy sao mẹ có thể…”

"Vậy con đi đi." Người phụ nữ đứng trước bàn trà và ghế sô pha, cúi đầu nhìn thoáng qua Từ Húc Trạch, nói xong lập tức rời đi, không nhìn Lâu Nguyễn bọn họ một cái nào nữa.