Chương 15

Chương 15

Hai tay Tạ Yến Lễ đặt trên vô lăng, ý cười trên khóe miệng anh dần dần nhạt đi.

Tình cờ đi ngang qua ngã tư, phía trước có đèn đỏ.

Chiếc xe của anh dừng lại, Tạ Yến Lễ ngẩng đầu, nhìn thấy biển quảng cáo của Hoa Dược, muốn cười nhưng không cười nói: "Thiên tài là vậy."

Một giây sau, Lâu Nguyễn nghe được giọng nói lạnh lẽo từ tính của anh: "Nhưng tôi thì không."

Anh không phải?

Anh không phải là cái gì?

Lâu Nguyễn nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt cô dừng trên gương mặt kinh ngạc của đối phương.

Tạ Yến Lễ dựa vào ghế xe, cằm hơi nâng lên, anh giương mắt nhìn biển quảng cáo bên ngoài.

Ánh sáng và bóng tối đan xen nhau, đôi mắt đen vụn kia đã bị phản chiếu thành màu hổ phách, tăng lên chút màu sắc thu hút lòng người.Lâu Nguyễn ngồi bên cạnh anh, hương thơm nhẹ nhàng đặc trưng của anh đọng lại trên chóp mũi cô.

Từ trong mắt cô nhìn thấy trong mắt anh có vài phần mất mát bí ẩn.

Lâu Nguyễn nhìn theo ánh mắt của anh, vừa lúc nhìn thấy tấm biển quảng cáo cực kỳ lớn của Hoa Dược Sinh Vật ở bên ngoài.

Trên chiếc váy lụa màu trắng, những ngón tay của cô được sơn màu hồng nhạt hơi khép lại, Lâu Nguyễn mím môi, anh nhất định vì Hoa Dược Sinh Vật mà cảm thấy mất mát.

Trong hai giây vừa rồi, cô còn tưởng rằng anh nói anh không phải thiên tài, cho nên những lời nói vừa rồi không phải diễn.

Bây giờ nhìn vào biển quảng cáo, cô đã hoàn toàn tỉnh táo.

Tạ Yến Lễ là loại người này, anh sinh ra đã đứng ở đỉnh kim tự tháp, cho dù anh có mất mát, nhất định cũng chỉ vì Hoa Dược Sinh Vật hoặc là bằng sáng chế của anh mất đi, làm sao có thể vì chuyện khác mà lộ ra vẻ mặt này.

Cái này có phải đặt cô vào vai nữ chính một lần nữa không...?

Lâu Nguyễn giơ tay vỗ ngực, bình tĩnh, bình tĩnh, không cần phải thay thế! Tỉnh táo lại đi!

Không phải là theo đuổi một người nhiều năm không thích mình sao, đừng nên lúc nào cũng nghĩ đến một số tình tiết trong tiểu thuyết!

Cô cảm thấy sờ ngực thôi vẫn chưa đủ, cô giơ tay lên nhẹ nhàng sờ mặt mình.

Đừng nghĩ về nó nữa!

Tạ Yến Lễ vừa quay đầu lại phát hiện cô đang vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, đôi môi mỏng manh của người đàn ông mím lại, quay đầu nhìn lên cây đèn đỏ phía trước.

Những con số màu đỏ đang giảm dần, cho đến khi nó chuyển sang màu xanh, chiếc xe bắt đầu di chuyển trở lại.

Mười phút sau, họ đến nhà của Tạ Yến Lễ.

Chiếc xe chạy vào gara, Lâu Nguyễn nhìn thấy bên trong là những chiếc xe sang trọng có giá trị không nhỏ, cô cũng không cảm thấy bất ngờ.

Tạ Yến Lễ dừng xe, cùng cô xuống xe.

"Tôi thường xuyên ở đây, em nhìn kỹ một chút, nếu em cảm thấy không có gì, sau khi kết hôn chúng ta sẽ ở đây. Nếu em không thích nó, tôi đổi căn khác cho em." Giọng nói của anh tùy ý: "Nếu có chỗ nào cần sửa đổi, em ghi lại rồi nói cho tôi biết."

"..."

Lâu Nguyễn đi theo sau anh, có chút hoảng hốt, sau khi kết hôn bọn họ sẽ ở đây ở cùng một chỗ sao?

Tạ Yến Lễ quay đầu nhìn cô.

Lâu Nguyễn bỗng dưng ngẩng đầu, nặng nề gật đầu: "Được."

Người đi phía trước trong cổ họng phát ra tiếng cười khẽ, dường như cảm thấy người phía sau có chút không theo kịp mình, anh chậm rãi đi chậm lại.

-

Biệt thự của Tạ Yến Lễ tổng cộng có ba tầng, được trang trí vô cùng đơn giản, chỉ có ba tông màu đen trắng xám.

Lâu Nguyễn vừa bước vào cửa lập tức cảm thấy giống như đang ở trong phòng kiểu mẫu.

Nó quá sạch sẽ và đơn giản.

Cô có chút cẩn thận ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, ngẩng đầu nhìn đồ đạc xung quanh.

Sau đó cô trơ mắt nhìn Tạ Yến Lễ bước vào, anh mở tủ lạnh ra, lấy ra hai hộp sữa dâu tây màu hồng nhạt.

Vẫn là thương hiệu sữa dâu tây mà cô thích!

Cô bắt đầu uống cái này ở trường trung học!

"Trong nhà chỉ có cái này." Tạ Yến Lễ giơ tay lên, đưa sữa dâu tây cho cô, trong nháy mắt Lâu Nguyễn vươn tay ra đón nhận, nhưng anh bất ngờ thu tay lại, nhíu mày hỏi: "Muốn uống nóng không?"