Chương 16

Chương 16

Ánh mắt của Lâu Nguyễn dừng lại trên xương ngón tay xinh đẹp của anh.

Khớp xương cùng với ngón tay trắng nõn hoàn mỹ của anh nắm lấy hộp sữa màu hồng nhạt, bởi vì nó vừa được lấy ra khỏi tủ lạnh, trên hộp sữa vẫn còn thấm vài giọt nước.

Cô lắc đầu: "Không cần nóng."

Sau đó, cô giơ tay về phía anh.

Tạ Yến Lễ đứng trước mặt cô, giọt nước lạnh thấm qua kẽ ngón tay, anh chăm chú nhìn cô một cái, một lần nữa buông tay xuống, đưa sữa cho cô: "Tôi lên lầu thay quần áo, em muốn đi tham quan đâu cũng được."

Lâu Nguyễn nhận lấy hộp sữa, nhẹ nhàng gật đầu: "Được."

Tuy rằng ngoài miệng cô nói đồng ý, nhưng cô không có ý định đi tham quan, cúi đầu tháo ống hút trên hộp sữa ra, bóc giấy nhựa, tự mình cắm ống hút vào cắn nó.

Tạ Yến Lễ nhìn động tác của cô, đuôi lông mày khẽ động.

Anh quay lại với một hộp sữa khác trên tay, một bên đi về phía cầu thang nói: "Tôi sai người đưa quần áo của phụ nữ đến cho em, họ sẽ đến ngay, em chọn quần áo ở phòng khách xong thì có thể lên tầng hai thay."

Lâu Nguyễn cắn ống hút, gương mặt trắng nõn hơi phồng lên, đôi mắt đen trong suốt nhìn anh, chậm rãi gật đầu: "Được."

Tạ Yến Lễ sau khi thay quần áo xong, bọn họ còn phải mang theo giấy tờ tùy thân trở về nhà họ Từ một chuyến.

Cô cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc váy dài trên người mình, chiếc váy tuy rằng không bẩn nhưng cũng không thường ngày lắm.

Hơn nữa vừa mới trải qua đêm qua, nên cũng có chút nhăn nheo.

Nghĩ đến đây, cô nhẹ nhàng cắn ống hút một cái.

Ký ức linh tinh của đêm qua lại một lần nữa ập đến.

Sau khi nghe được lời nói của Chu Việt Thiêm, cô ngồi một mình ở một góc uống thêm mấy ly, tửu lượng của cô không tốt lắm, nhưng khi nhận ra bản thân đã uống quá nhiều cô lập tức muốn đi, nhưng mà…

Nhưng vừa đi ra ngoài cô đã đυ.ng phải một thân hình cao lớn.

Lúc đó, hình như cô vẫn đánh giá quá cao tửu lượng của mình, lúc bước lên thảm hành lang, cô cảm giác cả người mình như đang bước lên mây.

Thấy cô sắp ngã xuống, Tạ Yến Lễ tiến lên đỡ cô.

Sau đó cô nắm lấy người ta không buông…

Lâu Nguyễn cầm hộp sữa dâu tây màu hồng nhạt, nhìn màn hình TV đối diện, môi khẽ mím lại.

Uống rượu là sai.

Nhưng sữa dâu tây là ngon nhất!

Cô uống xong ngụm cuối cùng trong hộp, vừa chuẩn bị đứng dậy ném cái hộp đi, điện thoại di động của cô rung lên.

Lâu Nguyễn dừng động tác, lấy điện thoại di động từ trong túi xách ngọc trai nho nhỏ ra, nhìn thấy tên trên màn hình.

Trình Lỗi.

Là bạn tốt nhất của Chu Việt Thiêm, kỳ thật Trình Lỗi rất ít khi liên lạc với cô, ở trước mặt cô, Trình Lỗi vĩnh viễn luôn là người cao cao tại thượng.

Lâu Nguyễn buông hộp sữa trên tay xuống, ấn nút từ chối.

Buổi sáng khi cô và Tạ Yến Lễ rời khỏi khách sạn, cô cũng đã xin phép công ty.

Bây giờ cô không đi làm, điện thoại của đồng nghiệp cô cũng không cần phải trả lời.

Sau khi cúp điện thoại, Lâu Nguyễn cầm hộp sữa trống rỗng đi vào phòng bếp của Tạ Yến Lễ, cô nhìn qua cái thùng rác ở trong góc, một lúc lâu sau không biết nói cái gì cho phải.

Tạ Yến Lễ có bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế màu sắc sao? Làm thế nào mà thùng rác cũng là màu đen.

Lâu Nguyễn đạp công tắc mở nắp thùng rác ra, nhìn thấy một túi sữa dâu tây màu hồng chất đầy, trong túi rác màu đen chúng được tùy ý xếp chồng lên nhau duy nhất chỉ có chúng, thoạt nhìn còn có chút đáng yêu.

Cô đứng đó cong khóe môi, quay đầu nhìn thoáng qua.

Tạ Yến Lễ không biết từ lúc nào đã đứng ở đó, đang dựa người vào đó nhìn cô: "Cười cái gì với thùng rác."

Nụ cười trên mặt Lâu Nguyễn bỗng dưng dừng lại: "Anh xuống từ khi nào vậy?"

Tạ Yến Lễ đã thay một bộ âu phục màu đen cao cấp, bộ này thoạt nhìn hình như rất tinh xảo, chi tiết được xử lý mười phần đúng chỗ, có vẻ cả người anh vô cùng quý phái tao nhã.

Đầu ngón tay của anh cầm lấy một hộp sữa màu hồng nho nhỏ, anh đi tới, mùi gỗ thông nhàn nhạt tràn ngập lướt qua, dường như còn hòa hợp với hương thơm gra-phit nội liễm, trong mềm mại còn mang theo chút cảm giác sạch sẽ thanh lãnh.

Anh đi tới bên cạnh cô, ném cái hộp rỗng trên tay xuống, cúc áo bằng đá quý hình lăng trụ của tay áo lấp lánh: "Khi điện thoại của em vang lên."