Tần Tự Ninh đỗ xe trước cổng trường trung học số 2, giơ tay nhìn đồng hồ, còn lâu mới tan học. Bộ dáng người đàn ông lộ rõ vẻ sốt ruột, anh kéo cửa sổ xuống, châm một điếu thuốc.
Làn khói còn sót lại làm mờ đi đôi lông mày cương nghị của người đàn ông, khuôn mặt đẹp trai của Tần Tự Ninh trông hút mắt vô cùng.
Tần Tự Ninh và Tống Vân kết hôn được bốn năm, mặn nồng chẳng bao lâu thì Tống Vân xuất ngoại, thời gian thấm thoát trôi đi, hôn nhân từ lâu chỉ tồn tại trên danh nghĩa, nếu không phải không kịp thời gian thì họ đã ly hôn từ lâu rồi.
Bẵng đi một thời gian, người vợ đã hơn nửa năm không liên lạc với anh hai ngày trước đột nhiên gọi điện xuyên biên giới, nói rằng em gái Tống Hàn của cô bị côn đồ quấy rối ở trường và nhờ anh chăm sóc cô bé.
Mấy ngày này Tần Tự Ninh không mấy bận rộn, mặc dù tình cảm vợ chồng đã cạn kiệt, nhưng không đến nỗi bạc tình bạc nghĩa với nhau, nếu anh từ chối yêu cầu nhỏ như vậy anh lo lắng Tống Vân sẽ ghi thù mà gây phiền phức khi ly hôn.
Tuy ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng Tần Tự Ninh lại tỏ vỏ kinh thường.
Anh nhớ đến cô em vợ mình đã từng gặp qua khi lấy vợ cách đây 4 năm, cô em vợ này lúc ấy còn là một học sinh cấp 1 non nớt, đầu tóc ngắn cũn cỡn, cô rụt rè nép sau lưng bố vợ gọi điện lí nhí gọi hắn là “anh rể”, nũng nịu với anh để xin tiền đi mua kem.
Không phải cô bé chỉ là một cô gái tomboy háu ăn sao? Bộ dáng như vậy mà cũng bị mấy tên côn đồ để mắt tới?
Anh thực sự rất muốn xem cô gái nhỏ này bây giờ có bộ dạng xinh đẹp trêu người như thế nào, để chị cô có thể hạ mình như vậy khăng khăng đòi anh chăm sóc.
Chuông tan học vang lên, Tần Tự Ninh sốt ruột lấy điện thoại di động ra, nhắn tin WeChat nhắc nhở Tống Hàn.
Mặc dù giờ tan học đã trôi qua nhưng anh vẫn không nhận được hồi âm từ Tống Hàn, tận cho đến chín phút sau cô mới trả lời tin nhắn anh.
"Thực xin lỗi, anh rể, bài tập của em còn chưa làm xong, cũng không kịp trả lời tin nhắn của anh, hiện tại em đi thu dọn cặp sách!"
Tần Tự Ninh cau mày, vẻ chán ghét trên khuôn mặt tuấn tú ngày càng đậm.
Háu ăn, keo kiệt và ngu ngốc!
Thật là lãng phí thời gian của anh.
Sau khi trả lời tin nhắn xong, Tống Hàn vội vàng thu dọn cặp sách, tùy ý khoác áo khoác đồng phục học sinh chạy lon ton xuống lầu, hướng về đến cổng trường, vừa chạy vừa che tóc mái, không muốn làm tóc rối tung lên.
Hôm nay là lần đầu gặp mặt anh rể, cô cần tạo ấn tượng tốt.
Tống Hàn có ấn tượng rất tốt với người anh rể này, khi còn bé lần đầu tiên nhìn thấy anh rể, cô đã nghĩ anh ấy là người đàn ông đẹp trai nhất mà cô từng thấy. Anh rể dịu dàng còn bí mật cho cô tiền mua đồ ăn vặt.
Hôm qua chị gái có dặn dò rằng anh rể của cô đôi khi bận rộn với công việc, tính khí không tốt, nhắc nhở cô phải ngoan ngoãn nghe lời.
Nghĩ đến đây, Tống Hàn chạy nhanh hơn một chút, sợ mình đến muộn sẽ làm anh rể không vui.
Cô không muốn anh rể ghét mình chút nào.
Sau khi ra khỏi cổng trường, xác nhận biển số xe, Tống Hàn vô thức sờ sờ tóc, chạy tới "Anh rể, anh rể..."
Tống Tư Ninh dỗ xe ở rất xa, nhìn thấy một cô gái mảnh khảnh đang chạy về phía mình, mái tóc dài mềm mại của cô được vén ra phía sau, hai chân dài trắng nõn dưới chiếc váy ngắn trông rất chói mắt, anh thất thần, không có phản ứng gì.
Cô gái xinh đẹp thở hồng hộc dừng lại trước mặt hắn, cúi người xuống, khóe mắt cong lên ý cười, thanh âm mềm mại ngọt ngào: "Anh rể."
Tống Hàn vội vàng chạy tới, áo khoác vắt trên vai, bộ ngực phập phồng dưới lớp áo sơ mi trắng đung đưa lên xuống theo nhịp thở của cô, mơ hồ có thể nhìn thấy chiếc áσ ɭóŧ ren phía trong.
Mùi thơm trên cơ thể thiếu nữ phả vào chóp mũi Tần Tự Ninh khiến yết hầu anh lên xuống, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp non nớt của Tống Hàn, cảm thấy nơi nào đó phía dưới đang chuẩn bị động đậy.
"Thật xin lỗi, anh rể, em thật sự không cố ý để anh đợi em." Tống Hàn lo lắng vặn vẹo hai ngón tay, anh rể vẫn phong độ tuấn tú như ngày nào, cô lo lắng không thôi, thận trọng xin lỗi: "Đừng giận em."
Tần Tự Ninh lắc đầu, cảm thấy mình là một thằng khốn không tự chủ, thậm chí còn bắt đầu thèm muốn cô em vợ vẫn còn đi học.
Chắc là anh đã nhịn quá lâu rồi.