Chương 2 (H nhẹ)

"Chuyện nhỏ như vậy sao anh rể lại giận em, lên xe đi!"

Tần Tự Ninh dịu dàng, ân cần đến mức khiến Tống Hàn cảm thấy anh khác hẳn như cô tưởng tưởng, thậm chí anh còn đưa tay giúp Tống Hàn cầm chiếc áo khoác vắt trên cánh tay cô, ngón tay của anh chẳng rõ vô tình hay cố ý lướt qua bộ ngực mẫn cảm của cô gái.

Chết tiệt ~ mềm quá!

Mặt Tống Hàn lập tức đỏ bừng, cô cảm thấy áσ ɭóŧ có gọng thép không thoải mái nên dù ngực phát triển quá mức cô cũng chỉ mặc nội y mỏng.

Vừa rồi cô chạy vội, ngực lủng lẳng phải chăng bị anh rể nhìn thấy.

May mắn thay, anh rể của cô là một người đàn ông lịch thiệp, anh đã giúp cô chỉnh sửa quần áo để không làm cô khó xử.

Hảo cảm của Tống Hàn đối với anh rể lại tăng lên một bậc.

Cô ngồi vào ghế phụ, dưới chiếc váy ngắn, đôi trắng thon dài mịn màng ngoan ngoãn áp sát vào nhau, làn da trắng nõn của cô lộ ra trong không khí khiến Tần Tự Ninh cảm thấy mất tập trung, ánh mắt anh không khỏi liếc nhìn cô, từ khóe mắt di chuyển xuống nhìn đôi chân.

Hai chân xinh đẹp như vậy, quấn quanh eo của anh, nhất định sẽ làm cho anh tê cả mắt...

Ý thức được mình suy nghĩ không đúng, Tần Tự Ninh lắc đầu, thầm cảnh cáo chính mình không nên đùa với lửa.

Hai người đã nhiều năm không gặp, tình cảm cũng không phải quá thân thiết, em vợ hiển nhiên là rụt rè, cho nên Tần Tự Ninh chủ động hỏi "Tối nay em muốn ăn cái gì?"

Tống Hàn suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu "Em, em cũng không biết."

Tần Tự Ninh đề nghị "Vậy chúng ta đi siêu thị đi? Vừa vặn tủ lạnh trong nhà gần như trống rỗng."

"Dạ được" Vẻ mặt Tống Hàn lộ rõ vẻ hưng phấn.

Tần Tự Ninh thay đổi vị trí đích đến, khoé môi hắn không khỏi cong lên.

Vật nhỏ này vẫn tham lam như trước, nghe nói đi siêu thị liền hai mắt sáng lên.



Trong siêu thị, Tần Tự Ninh đẩy xe mua hàng còn Tống Hàn lẽo đẽo đi theo.

Sau khi mua sắm hơn mười phút, trong giỏ hàng chất đầy đồ, hai người cũng trở nên thân thiết hơn, Tống Hàn ôm cánh tay Tần Tự Ngưng, trò chuyện vui vẻ không ngừng.

Bộ ngực đầy đặn mềm mại của cô gái dán vào cánh tay anh, va chạm lắc lư theo cử động của cơ thể, thanh âm trong trẻo nũng nịu của cô phả bên tai khiến côn ŧᏂịŧ khổng lồ nằm trong đũng quần Tần Tự Ninh bị chọc ghẹo nửa mềm nửa cứng.

Dù biết là không thể nhưng anh vẫn tưởng tượng ra cái cảnh mình đè cô em vợ xuống dưới thân mà tuỳ ý thao lộng.

Đi ngang qua khu tráng miệng, đủ loại bánh mousse tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, Tần Tự Ninh nhìn bộ dáng không thể đi nổi của Tống Hàn, trong lòng cười thầm “Nếu thích thì lấy thêm vài miếng đi.”

Tống Hàn ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng rung động nhưng cố gắng kìm nén lại "Em không ăn được đồ ngọt..."

Cô mở miệng chỉ vào hàm răng của mình “Em có răng khôn nhưng chưa nhổ, sợ sâu”.

“Để anh xem nào” Tần Tự Ninh nhìn chằm chằm cái lưỡi hồng hào non nớt của Tống Hàn không dời mắt được, anh chỉ nhéo cái cằm nhỏ của cô, ép cô ngẩng đầu há to miệng.

Tống Hàn ngoan ngoãn há miệng ra cho Tần Tự Ninh thấy răng của mình, răng của cô rất trắng, có thể thấy cô có thói quen vệ sinh răng miệng rất tốt, răng khôn thật sự mọc ra từ lợi phía trong cùng.

Tần Tự Ninh đưa ngón tay vào miệng cô, lướt qua chiếc lưỡi nhỏ chạm vào răng cô, nhẹ nhàng ngửi hơi thở thơm tho ngọt ngào của cô gái.

"Ưm……"

Đầu lưỡi Tống Hàn bị đè nén, nuốt nước miếng cũng không được, chiếc lưỡi nhỏ không tự chủ vươn lên liếʍ đốt ngón tay của người đàn ông, Tần Tự Ninh nhìn ánh mắt ngây thơ ướŧ áŧ của cô gái, lửa nóng xông thẳng xuống hạ bộ.

Anh rút tay ra, Tống Hàn lập tức mím chặt môi, nhưng nước bọt không kịp nuốt xuống vẫn chảy ra từ khóe môi.

Tần Tự Ninh thở hồng hộc.

Em vợ trông trong sáng nhưng thân hình rất nuột nà, ngực to mông vểnh.

Bộ dạng hiện tại thật sự giống như đang liếʍ mυ"ŧ côn ŧᏂịŧ đàn ông vậy!