Chương 5

Không còn cách nào, Tần Thư Lãng đành phải khống chế thân thể của đối phương, nhanh chóng luồn tay vào túi quần để móc chìa khóa ra, sau đó mở cửa. Cậu nhìn quanh bố cục căn nhà một lượt rồi bế Lâm Tư Nguyên đi vào phòng ngủ.

Sau khi cậu đặt Lâm Tư Nguyên lên giường một cách nhẹ nhàng xong thì bật điều hòa lên, tiếp đó đắp cho anh một chiếc chăn mỏng, rồi Tần Thư Lãng mới chuẩn bị về nhà.

Ai ngờ, khi cậu vừa quay người thì cổ tay của cậu đột nhiên bị ai đấy nắm lấy, Tần Thư Lãng không kiểm soát được cơ thể nên cậu cứ thế ngã xuống giường của Lâm Tư Nguyên.

“Muốn tắm rửa.” Lâm Tư Nguyên nhìn cậu với đôi mắt chờ mong, còn có chút tủi thân nữa.

Tần Thư Lãng ho khan một tiếng để che giấu cảm xúc của mình, cậu nói: “Anh say rồi, ngày mai tỉnh dậy thì tắm.”

“Không muốn! Muốn tắm bây giờ cơ.” Lâm Tư Nguyên khẽ nhíu mày, không chịu bằng lòng: “Bé đẹp trai tắm rửa giúp anh đi!”

Tần Thư Lãng rối rắm một lúc lâu, cuối cùng vẫn chịu thua trước ánh mắt vô cùng đáng thương của Lâm Tư Nguyên, sau đó cậu bế anh lên giống như đã chấp nhận số phận rồi đi vào phòng tắm.

Sau khi Tần Thư Lãng đặt Lâm Tư Nguyên ngồi lên nắp bồn cầu, cậu lại quay đi điều chỉnh nhiệt độ của vòi hoa sen, rồi từ từ đổ đầy nước sạch có nhiệt độ thích hợp vào trong bồn tắm.

Lâm Tư Nguyên lặng lẽ nhìn cậu, anh cảm thấy cậu nhóc này thật sự rất là ngoan.

Sau khi đổ đầy nước xong, Tần Thư Lãng mở miệng: “Anh tắm đi, nào tắm xong thì gọi em, em chờ anh ở bên ngoài.” Vừa nói xong liền chuẩn bị đi ra ngoài.

Nhưng lại bị Lâm Tư Nguyên đột nhiên đứng dậy rồi ôm lấy cổ cậu lần nữa, đối phương ghé vào tai cậu rồi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cởϊ qυầи áo giúp anh với.”

Lỗ tai của Tần Thư Lãng đỏ bừng trong nháy mắt, cậu muốn đẩy Lâm Tư Nguyên ra ngay lập tức, nhưng lại nhớ đến việc đối phương đang là một con ma men, nhỡ may té ngã thì làm sao bây giờ, cậu đành phải quay đầu đi, lắp bắp nói: “Anh, anh tự cởi đi.”

Đương nhiên Lâm Tư Nguyên sẽ không bỏ qua cho cậu rồi, hai tay anh giữ thẳng đầu của Tần Thư Lãng, sau đó áp sát mặt đến, khẽ chạm vào miệng của đối phương, rồi lại thè đầu lưỡi ra dè dặt liếʍ một cái.

Lúc này thì ngay cả mặt của Tần Thư Lãng cũng đã đỏ bừng, người này, cái người này có biết mình đang làm gì hay không hả!

Nhưng mà... Miệng của Lâm Tư Nguyên cũng mềm thật đấy, đầu lưỡi cũng mềm nữa, giống hệt với xúc cảm trong những lần cậu trộm tưởng tượng mình được hôn môi cùng Lâm Tư Nguyên.

Tần Thư Lãng sững sờ đến mức quên cả phản ứng.

Như này thì cũng quá ngây thơ rồi, về sau chắc chắn sẽ bị dáng vẻ dâʍ đãиɠ của mình dọa chết luôn, Lâm Tư Nguyên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tần Thư Lãng rồi suy nghĩ một cách xấu xa.

“Cởi nhanh lên nào!” Lâm Tư Nguyên thúc giục.

Tần Thư Lãng lại chuẩn bị tâm lý cho tốt lần nữa, đây chỉ là một con ma men mà thôi, không nên chấp anh ấy làm gì cả, là tự anh ấy bảo mình cởi, mình vừa nhắm mắt vừa cởi, cởi xong thì mình sẽ đi luôn, mình không nhìn gì đâu.

Tuy rằng trước mắt là người trong lòng, người mà cậu đã tâm niệm rất nhiều năm, nhưng anh ấy vẫn chưa phải là bạn trai của cậu, cậu muốn tôn trọng anh, không thể thừa nước đυ.c để thả câu được.

Trong lòng suy nghĩ lung tung, còn bên ngoài thì Tần Thư Lãng đã nhắm chặt mắt lại, đặt tay lên vạt áo cộc của Lâm Tư Nguyên, véo vạt áo rồi từ từ di chuyển lên trên.

Cuối cùng cũng cởi được chiếc áo cộc này ra một cách vất vả, Tần Thư Lãng đang chuẩn bị cởϊ qυầи của anh thì lại bị người trước mặt kéo tay rồi đặt lên trên mặt vải cotton: “Cởi cả cái này nữa.”