Chương 2

Gõ cửa lớn hai tiếng, cửa được mở ra từ bên trong.

Đập vào mắt Lâm Tư Nguyên là một chàng trai cao gần 1m9, hình như cậu vừa tắm rửa xong, tay đang cầm khăn lau tóc, cậu mặc một chiếc áo ba lỗ trắng với qυầи ɭóŧ nam màu đen.

Chàng trai có gương mặt tuấn tú, lông mày rậm rạp nhìn trông có chút hung dữ, đôi mắt đáng yêu như cún con lại trung hòa chút hung dữ đó. Chắc có lẽ vừa nãy trong phòng tắm quá nóng, khóe mắt cậu còn hơi phiếm hồng, ẩm ướt, nhìn như thể đang trông mong Lâm Tư Nguyên đến, khiến anh không nhịn được muốn vươn tay xoa đầu đối phương, ôm vào lòng an ủi.

Sống mũi cao thẳng cùng với đôi môi mềm mại, không biết nếu cắn một miếng thì đối phương có khóc lóc kêu la hay không.

Chiếc áo đơn giản hoàn toàn không che chắn được dáng người cường tráng bên dưới, cơ ngực và cơ bụng mơ hồ hiện ra, cùng với bắp tay cuồn cuộn đều chứng minh rằng chàng trai này vô cùng mạnh mẽ.

Vừa nhìn là biết có thể bế Lâm Tư Nguyên lên làm.

Cái này mẹ nó đúng là gu của anh!

Lâm Tư Nguyên vốn đẹp trai, đương nhiên mắt thẩm mỹ cũng rất cao. Hai mươi năm nay anh từng gặp không ít trai đẹp, nhưng hợp ý như vậy thì hoàn toàn không có, vậy nên sau khi thành niên chỉ có thể dùng đạo cụ tự chơi mình, chưa từng trải qua cảm giác làʍ t̠ìиɦ chân chính.

Không ngờ lần này về quê còn gặp được cực phẩm như thế này, phải đè lên giường thưởng thức từ từ.

Trong đầu đã âm thầm lên kế hoạch đại chiến 300 hiệp với trai đẹp ở trên giường, biểu cảm của Lâm Tư Nguyên lại không có gì khác thường, thậm chí còn chào hỏi rất khách sáo: “Thư Lãng sao, không ngờ bây giờ lại đẹp trai như vậy.”

Tần Thư Lãng hoảng sợ nhìn anh, dường như muốn nói gì đó nhưng lại không mở miệng.

Lúc này, dì Tần trong nhà đeo tạp dề đi ra, nói với hai người: “Đừng đứng ngây ngẩn ở đó, mau vào đi! Tiểu Lãng, con không nhớ sao? Đây là anh Tư Nguyên! Lúc đó anh ấy chuyển nhà, không phải con còn khóc mất mấy ngày hay sao?”

Nghe thấy mẹ mình nói như vậy, Tần Thư Lãng hơi xấu hổ, mặt đỏ lên, có chút tức giận: “Ai khóc? Con không khóc.”

Nói xong cậu quay đầu về phòng của mình.

“Thằng nhóc này ngượng ngùng gì chứ, lúc trước con đi nó còn buồn bã, ngày nào cũng nháo nhào đòi lên thành phố tìm con, tiếc là không có phương thức liên hệ của con.” Dì Tần nói với Lâm Tư Nguyên.

Lâm Tư Nguyên không ngờ còn có cả chuyện này, anh giải thích: “Lúc ấy đi hơi vội, có nhiều chuyện chưa kịp làm, không phải cố ý không liên lạc.” Thuận tiện đưa dưa hấu cho dì: “Dưa hấu này rất ngọt, lát nữa mọi người cùng ăn ạ.”

Dì Tần xua tay: “Ôi trời! Tới đây rồi còn quà cáp làm gì, khách sáo quá, lần sau không cần làm vậy đâu! Con ngồi đây trước đi, dì bảo Tiểu Lãng ra nói chuyện với con, sau đó ăn cơm luôn.”

Bà vừa dứt lời thì lập tức gọi Tần Thư Lãng ra, sau đó mỉm cười với Lâm Tư Nguyên, rồi bê dưa hấu vào bếp.

Lâm Tư Nguyên ngồi trên sô pha đánh giá nhà Tần Thư Lãng, hôm nay anh phát hiện, nhà trong thôn hầu hết đều xây theo kiểu biệt thự nhà vườn, có cả hai ba tầng, mọi thứ đều rất đẹp.

Lúc trước bà nội của anh cũng từng sửa sang lại nhà cũ, cho nên anh về mới không tự nhiên lắm.

Ngồi một lúc, Tần Thư Lãng đi ra khỏi phòng, thay một bộ quần áo, áo sơ mi tay ngắn với quần dài màu đen, vai rộng eo thon đều lộ ra, mang lại cảm giác cấm dục hơn lúc nãy.

Đúng là mê người, Lâm Tư Nguyên nghĩ thầm, muốn đè cậu lên giường, xé rách áo sơ mi của cậu, muốn quần áo rách tả tơi trên người, muốn rơi cũng không được, chắc chắn sẽ rất gợi cảm.

Có lẽ ánh mắt của anh quá rõ ràng, Tần Thư Lãng mất tự nhiên ho khan một tiếng, đi tới ngồi bên cạnh anh nhưng không nói gì.