Chương 24: Đau

Làn nước mát lạnh chảy trên cơ thể, chảy qua cơ ngực săn chắc, đi xuống cơ bụng, trườn qua nơi nhạy cảm rồi rơi xuống sàn. Thiếu Minh đứng dưới vòi sen, mặc cho dòng nước dội vào cơ thể, cuốn đi tâm trạng rối bời của anh lúc này.

Nhìn bản thân trong gương, anh tự hỏi mình đang làm gì. Là đúng.. hay là sai. Nhưng anh biết rõ, nó sai, ngay từ lúc bắt đầu đã sai. Nhưng đáng tiếc, anh không muốn dừng lại. Chợt thở dài rồi lại cười ngốc nghếch. Bỏ đi, lỡ đâm lao thì phải theo lao, anh không muốn suy nghĩ nữa.

Quấn chiếc khăng tắm quanh hông rồi bước ra, anh hơi sửng sốt khi thấy Phỉ Nhược đã tỉnh lại.

Cô ngồi trên đầu giường ôm lấy đầu gối mình, cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tạm được bao bọc bởi chiếc chăn. Cô vô hồn ngồi ở đấy, sự xuất hiện của anh cũng không gợi cho cô tí cảm xúc.

Nhặt lấy quần áo mặc vào người, anh tiến tới mép giường ngồi xuống cạnh cô. Có cảm giác mắc lỗi mà không biết xin lỗi thế nào.

"Nhược Nhược.."

Anh khẽ gọi cô, tay đưa ra nắm lấy tay cô. Chỉ là vừa chạm đến dã bị cô hất ra.

"Đừng đυ.ng vào em"

"Nhược Nhược, anh.."

Lời muốn nói lại nghẹn nơi cổ họng, vốn dĩ anh không biết phải nói gì, vì nói gì cũng là vô nghĩa.

"Đi ra"

"Nhược.."

"Em nói anh đi ra"

Phỉ Nhược ngước lên nhìn anh, mắt đã hoen đỏ. Cô không muốn ở chung với anh một giây phút nào nữa, nó làm cô ngợp thở, cô sợ bản thân không chịu được mà ngất tại đây mất.

Thật nhói!

Anh không rõ cảm giác này là gì, nó làm anh đau. Hơi chần chừ đứng dậy, anh muốn ôm cô, ngay lúc này. Nhưng sự phản kháng của cô lại làm anh muốn trốn chạy. Trốn chạy sự uất hận từ ánh mắt của cô.

"Xin lỗi"

Ngập ngừng thốt ra một câu, anh cất bước ra ngoài. Anh muốn làm nhiều hơn là hai từ "xin lỗi". Đáng tiết, đó là thứ mà cô không cần.

"Aaa.. tại sao lại không buông tha cho em, tại sao chứ?"

Quơ lấy cái gối bên cạnh ném mạnh vào cửa. Chỉ đợi anh đi cô mới tuông trào hết nỗi uất nghẹn trong lòng. Cô gào khóc, cô cũng chỉ có thể gào khóc mà thôi. Kỷ niệm ngày cưới, cô lại làm chuyện dơ bẩn thế này, dơ bẩn, thật dơ bẩn.

Lê một thân mệt mỏi vào phòng tắm, đắm mình trong bồn tắm ngập nước. Chợt thầm nghĩ, nếu thế này mà đuối chết luôn thì thật tốt quá.

*****

"Sao anh không lên?"

Tố Nhan thoáng ngạc nhiên khi Thiếu Quân lại ra khỏi thang máy cùng mình. Vốn dĩ đây là tầng hai mà cậu lại ở tầng ba.

"Ưʍ.."

Chưa được giải đáp nghi vấn, cô đã cảm nhận được sự ấm áp nơi đầu môi. Vừa sợ lại khao khát, không biết có nên đẩy cậu ra hay không.

"Ưʍ..sẽ có người thấy"

"Một chút thôi"

Cậu nhỏ giọng nỉ non, cảm giác này quá tốt đẹp, cậu không muốn dừng lại.

Tố Nhan cũng vậy, cô không muốn dừng lại, chỉ muốn từng giây từng phút ở bên cậu, hòa quyện với cậu.

Hai người cứ thế môi lưỡi dây dưa mà không hay biết, trong một góc khuất có người chứng kiến tất cả, dù là cử chỉ hay biểu cảm cũng không bỏ sót chi tiết nào.

Thầm siết chặt nắm tay rồi lại thả lỏng, Thiếu Minh vội lãng tránh, bước về phòng với tâm trạng ngổn ngang.

******

CẠCH

Phỉ Nhược thoáng giật mình bởi tiếng mở cửa, vừa thấy người vào là cậu đã không kiềm nén được mà vội lao tới, ôm chầm lấy cậu.

"Quân.."

Thoáng bất ngờ bởi hành động của cô, Thiếu Quân bị động để cô ôm lấy, khẽ vuốt ve lưng cô.

"Làm sao vậy?"

Cô như con cún nhỏ dụi dụi vào ngực anh, chỉ sợ bị chủ nhân vứt bỏ.

"Em nhớ anh"

"Haha..em, ưʍ.."

Vốn định buông lời trêu ghẹo cô nhưng lời chưa nói ra đã bị nuốt trở lại bởi nụ hôn bất ngờ của cô.

Phỉ Nhược ra sức cướp lấy từng hơi thở của cậu, gặm nhấm đôi môi của cậu, giống như bao nhiêu đối với cô cũng không đủ.

"Ưʍ.. Quân, Quân"

Cô vội vã sờ soạn trên quần áo cậu, ngay lúc chẩn bị cởi cúc áo thứ nhất lại bị cậu giữ lại.

"Em bị làm sao?"

Thiếu Quân thực sự bất ngờ bởi hành động của cô, nó làm cậu không khỏi nghi ngờ.

"Em sao chứ, mình là sợ chồng mà, em muốn yêu anh thôi mà... hức"

Phỉ Nhược nhìn cậu, từ đôi mắt bồ câu trong suốt tràn ra hai dòng nước mắt lấp lánh, giọng bình thản lại pha tiếng nức nở vang lên.

"Phỉ Nhược.."

Thiếu Quân bối rối, rung tay đưa lên lau nước mắt cho cô. Vẻ yếu đuối này, cậu chưa bao giờ thấy từ cô. Trong một khoảnh khắc thoáng qua, tim cậu bỗng nhói đau.

Khi cậu còn đắm chìm trong mớ cảm xúc hỗn độn, cô đã buông cậu ra bước tới giường, bỏ lại cậu với sự khí hiểu.

"Em hơi mệt nên ngủ trước, anh ngủ ngon"

Không đợi cậu phản ứng, cô đã nhắm mắt lại, cố ép bản thân vào giấc ngủ. Ngày mai, mọi thứ sẽ như cũ.

Hết chap 24.