Chương 3: Vệt máu trên tấm trải giường

Sau cao trào, trong căn phòng tối, Ngọc Huyền lịm đi một lúc, anh củng mệt lã nằm vật sang bên mệt mỏi ngủ đi.

Ngọc Huyền lại lần nữa tỉnh dậy.

Ngoài ô cửa sổ, bóng tối vẫn bao trùm lấy xung quanh, cô ngồi dậy, mặc lại chiếc qυầи ɭóŧ, cố khép chiếc áo sơ mi lại để rời đi nhưng không thể. Tên hôn quân nằm bên cạnh dùng quá nhiều sức làm chiếc áo rách một cách tàn nhẫn. Trong bóng tối, cô nắm được một chiếc áo sơ mi khác, là của Đình Phong, bất đắt dĩ cô đành mặt nó phía bên ngoài chiếc áo rách của mình để rời đi. Cô muốn đi, không còn chút tâm trí nào muốn ở lại, muốn đối mặt với kẻ ác nằm đó, lặng lẽ, tủi nhục bước vào thang máy.

-------------------------

Ánh sáng chiếu vào ô cửa sổ phòng đánh thức Đình Phong. Đầu anh lúc này như có ai đó đang đấm đều tay từng cái từng cái, đau không tả nổi. Anh đã lấy lại được tỉnh táo thường ngày, nhưng di chứng của thuốc chưa tan hết dẫn đến cơn đau đầu.

"Con khốn Ánh Tuyết" anh gắt lên từng chử qua kẽ răng.

Chợt, trong chốc lát anh nhận ra thiếu đi điều gì đó. Cô ấy đâu, cô gái giúp anh tối qua đâu, nạn nhân của anh đâu?? Anh bật dậy, nhìn khắp quanh phòng vẫn không thấy cô, anh đi vào nhà vệ sinh vẫn trống rỗng. Anh yên lặng một lúc, anh mắt tràn đầy lo lắng cùng bi thương, chắc là cô phải ghét bỏ anh lắm.

Sau một lúc, anh tắm, mặt lại quần áo, không quên lấy một mẫu nướ© ŧıểυ lưu lại. Anh tìm mãi không thấy chiếc áo sơ mi của mình đâu, sốc chăn lên, anh lặng, chết lặng một lúc lâu.

Bên dưới tấm trải giường trắng tinh, một vùng loan lỗ hơi sẫm màu là dấu tích cuộc ái ân tàn bạo đêm qua. Nhưng!! Nơi trung tâm của của dấu vết đó là máu. Đêm qua khi đưa vào trong cô, anh biết đường hầm rất chặt, nhưng bản thân tự biết con hàng to lớn nhà mình luôn làm những cô gái lần đầu ngủ cùng anh đều chật vật thích ứng, anh nghĩ cô cũng như vậy. Nhưng cái dấu vết ngàn vàng của cô gái bé nhỏ kia trên mặt giường làm lòng anh thắt lại. Trong cơn điên cuồng của thuốc, bản thân anh chỉ biết thỏa mãn mình, anh không nghĩ đây là lần đầu của cô, chiếm hữu cô đầy bạo lực, tiếng thét đêm qua của cô lại xuyên ngang tai anh, đâm vào cái đầu ngu muội lúc này của mình. Một cảm giác thương cảm hiện lên dành cho cô gái tốt bụng, thậm chí đến giờ anh vẫn không biết mặt, một sự ghét bỏ bản thân mình nhưng nhiều hơn là sự điên tiết dành cho Ánh Tuyết.

Bần thần một lúc, anh gọi điện thoại xuống lễ tân nhờ kết nối với trợ lý mang đến cho mình bộ đồ khác. Anh thu lại tấm trải giường có dấu vết của cô, anh nhặt lại chiếc áo ngực không còn nguyên vẹn cô để lại, tất cả gói gọn lại, mang đi. Trước giờ, anh chỉ có cảm tình với cô gái đến bên anh trong tuổi thơ và cô gái đêm qua là người thứ hai. Anh củng không phải đứa tử tế, đã từng quan hệ với nhiều cô gái và có tính cách tìиɧ ɖu͙© khá khác người thường, nhưng với tất cả, anh chỉ để thỏa mãn mà không hề có chút tình cảm.

Tất cả những cô gái đã từng nằm dưới thân anh có cùng một nguyên tắc: không phải là lần đầu của cô ta. Không phải vì tính cách tìиɧ ɖu͙© khác thường của mình, không phải vì anh không đủ điều kiện tìm một cô gái trinh nguyên, mà là một sự tôn trọng của anh dành cho phái nữ và trinh tiết. Những lần anh muốn được thỏa mãn, anh luôn trao đổi rất rõ ràng với đối phương, anh không ép buộc cô gái nào dưới thân mình, họ đến vì tự nguyện và đôi khi là lợi ích từ anh. Nhưng anh có chấp nhất riêng của bản thân về trinh tiết người phụ nữ, anh tôn trọng điều đó. Giây phút này anh quyết định sẽ tìm cô, dù cô có cho phép hay không, anh vẫn muốn chịu trách nhiệm dù cô có muốn trách nhiệm đó phải nhận như thế nào.

"Cộc.. Cộc.."

"Tổng giám đốc" tiếng gõ cửa vang lê kèm tiếng gọi làm anh tỉnh lại sau mớ suy nghĩ hỗn độn.

Anh mở cửa, lấy đồ từ tay của quản lý Quốc Nam, đưa anh mẫu nướ© ŧıểυ đã gói lại căn dặn.

" Đêm qua hình như tôi bị đánh thuốc, anh cầm mẫu nướ© ŧıểυ này đi bệnh viện xét nghiệm giúp tôi"

Quốc Nam gật đầu xoay người rời đi.

"Nam" Đình Phong gọi Nam quay lại "Lúc tôi mất tự chủ, tổn thương một cô gái, hình như nhân viên phục vụ sảnh tiệc đêm qua tôi dự ở Queen Plaza. Không thấy rõ mặt vì hầu như tất cả đều đeo mặt nạ. Tìm giúp tôi cô gái ấy, tôi muốn nói lời xin lỗi."

"Được, khi nào tìm được tôi báo anh." Nam rời đi sau khi trả lời.

------------------

"Ring!! Ring!!"

Tiếng chuông điện thoại đánh thức Ngọc Huyền, cô mệt mỏi cầm lấy bắt máy, là chị quản lý.

"Tối hôm qua, sao gần cuối tiệc chị không thấy em??"

"Bổng dưng nhà có việc gắp, chưa kịp báo chị nên em về trước, em xin lỗi nhé. À! Công làm hôm qua, chị giúp em mua nước cho team với nhé. Nhắn là em cảm ơn vì mọi người giúp đỡ thời gian qua."

Nói chuyện với chị quản lý một chút, cô tắt máy, lòm chòm ngồi dậy, đôi mắt nhìn mênh mang bên ngoài cửa sổ. Trong đầu cô một nhớ hỗn loạn ko thể sắp xếp được. Lúc lâu sau cô cơn đói kéo đến kéo cô trở lại thực tại, cả đêm qua tới sáng nay cô vẫn chưa ăn gì, lúc này nắng đã lên đến đỉnh đầu, đã tới bữa trưa. Ngọc Huyền cố gắng lê thân dưới đau buốt đi vào nhà tắm, trên thân vẫn là chiếc áo sơ mi của anh, bên dưới dấu vết hoan ái cùng máu vẫn còn bám lấy đùi trong của mình.

Sau khi về được đến nhà, trong đầu cô chỉ còn mệt mỏi, nằm vật ra giường ngủ đến lúc này. Cúi thấp người cởi chiếc váy công sở cùng qυầи ɭóŧ ra, bất giác cổ áo sơ mi chà vào mủi cô, mùi cơ thể của tên bẩn thỉu kia nhẹ đánh lên khứu giác Huyền. Đáng lẽ cô phải ghê tởm thứ mùi này, nhưng không hiểu sao cái mũi phản phúc không tự chủ hít sâu một cái, giữa hai chân có một chút gì đó rỉ ra làm cô giật mình, cô không hiểu cơ thể mình bị làm sao. Sợ hãi thứ mùi này lại kéo đến cảm giác lạ kì kia, cô nhanh chóng cởϊ áσ sơ mi ra, xả nước dưới vòi. Cô tắm rất rất kỹ càng, mong dòng nước có thể gột rửa lấy cơ thể mình.

Bước ra ngoài ban công, cô ngồi lên chiếc băng gỗ, sâu chuỗi lại những việc đêm qua, cô không biết rằng đến cuối cùng mình làm đúng hay sai, để ông trời trừng phạt ngay tức khắc hành động đó của cô. Cô biết rằng con dã thú trong anh là do thuốc, nhưng không vì vậy cô đồng tình việc anh cưỡng đoạt cô. Ngồi nghĩ thật lâu, thật lâu, cô quyết định bỏ qua, dù sao anh củng là một người bị hại, trớ trêu bản thân cô củng bị liên lụy, dù sao cô củng có cảm tình với anh lúc anh còn trong tiệc. Giờ cô mới nhận ra vì sao ông trời trách phạt mình, vì cô mê trai đẹp. Dù không thấy rỏ mặt, nhưng ngoại hình thật sự rất ưu tú, chính sự ưu tú đó mới tạo thiện cảm từ cô, chính sự thiện cảm chết tiệt đó làm cô thành ra như thế này. "Đáng đời!! thật đáng đời" cô tự giễu lấy mình. Lắc mạnh đầu, cô quyết định xem đêm qua như một tai nạn, cô sẽ loại nó ra khỏi đầu, không cố chấp biết anh là ai, không cần lời xin lỗi nào từ anh.

--------------------

Quận I, tòa nhà Cloud9 trụ sở chính tập đoàn King.

Phòng Tổng giám đốc.

"Đây là kết quả giám định mẫu nướ© ŧıểυ, đúng là có thuốc kí©ɧ ɖụ©." Quốc Nam đưa tập tài liệu lên bàn.

"Còn cô gái kia có tìm ra không?"

Đình Phong vừa xem kết quả vừa cất tiếng.

"Vẫn chưa, camera sảnh tiệc ngày hôm đó không hoạt động, có người muốn giấu đi hành vi không tốt nên đã yêu cầu phòng bảo vệ tắt camera sảnh tiệc và những nơi khác, nên không thể thấy được cô gái giúp anh là ai. Trong tiệc hầu như là nhân viên nữ, tất cả đeo mặt nạ và phần nhiều đều là nhân viên bán thời gian nên không có cách nào tìm ra."

"Còn camera dọc hành lan tòa nhà Cloud9 Phú Nhuận" Đình Phong chất vấn với âm điệu bức bối.

"Vẫn là muốn hỏi ý kiến anh trước, tôi đã giữ đoạn băng an ninh có hình ảnh cô ấy, bây giờ có thể mang nó đến quản lý phục vụ nhờ xác nhận thân phận, nhưng làm vậy có nguy cơ rò rĩ thông tin anh áp bức cô ấy, có chút không tốt cho hình tượng của anh, nhất là lúc này anh đang trong quá trình tham gia chương trình truyền hình "The Shark", và đang trong cuộc bầu chọn doanh nhá trẻ thành công hàng đầu Đông Nam Á."

Nghe Nam phân tích, anh có chút do dự, bà nội rất kỳ vọng anh đạt được giải thưởng này, nhất là gần đây sức khỏe bà có chút không tốt, anh mong muốn giải thưởng này sẽ giúp bà vui lên, hy vọng giúp bà khỏe hơn.

"Tạm thời, cứ giữ kỹ đoạn ghi hình đó, nhớ đặt mật khẩu. Sau cuộc bầu chọn thì tiến hành xác mình giúp tôi. À gửi tôi một bản sao đoạn ghi hình."

"Lúc 10h, có người đến ứng tuyển vị trí trợ lý, anh tự phỏng vấn hay tôi phỏng vấn thay anh?" Sau khi gửi đoạn ghi hình cho Đình Phong, Quốc Nam lên tiếng hỏi.

"Khi nào người đến đưa lên gặp tôi, tôi muốn tự mình phỏng vấn."