Trần Hoan Hoan có chút kinh ngạc đối với hành động của anh ta, bởi vì cô hút thuốc đều giấu người trong nhà, nhưng mà Cố Cẩm Viêm lại đưa cho cô một điếu thuốc!
“Chú biết cháu hút thuốc!”
Sao anh ta biết mình hút thuốc?
Trần Hoan Hoan nhìn Cố Cẩm Viêm, anh ta cười nói: “Người hút thuốc ngón tay sẽ ố vàng, tuy cháu làm móng rất đẹp, nhưng mà chỗ ngón tay từng bị hun khói thì rất rõ ràng…”
Nghe lời anh ta nói, Trần Hoan Hoan không khỏi nhìn về phía ngón tay phải của mình, phát hiện thật sự như lời Cố Cẩm Viêm nói.
Chỉ trong nháy mắt…
Trái tim của cô như bị bóp chặt.
Cố Cẩm Viêm phát hiện ra chuyện này, có phải Cố Cẩm Phong cũng đã sớm phát hiện rồi hay không?
Mình đã biến thành hình tượng gì ở trong lòng hắn?
Cho tới nay Trần Hoan Hoan đều bày ra hình tượng cô gái ngoan ngoãn, cho nên cô lén hút thuốc, chỉ sợ phá hoại hình tượng của mình ở trong lòng Cố Cẩm Phong.
Vốn tưởng rằng mình ngụy trang rất tốt, lúc này mới biết ngụy trang của mình đã sớm bị người bên cạnh nhìn thấu.
Cảm thấy mình như là câu chuyện cười, Trần Hoan Hoan càng nghĩ càng phiền lòng, cầm lấy ly rượu vang uống một hơi cạn sạch.
Cố Cẩm Viêm nhíu mày, cảm thấy hơi khó hiểu đối với hành động của cô.
Trần Hoan Hoan liên tục uống ba ly rượu vang, lúc này mới đặt ly rượu xuống.
“Hoan Hoan, cháu làm sao vậy?”
Trần Hoan Hoan cứng đờ, biết mình thất thố, ánh mắt nhìn về phía Cố Cẩm Viêm, thở dài một hơi, cầm lấy bao thuốc lá trước mặt.
Châm một điếu thuốc, Trần Hoan Hoan mở miệng: “Chú út, thật ra cháu sống không vui vẻ.”
Mục đích ban đầu là tìm cớ cho mình hút thuốc, không ngờ tới Cố Cẩm Viêm lại nói tiếp:
“Chú biết, bởi vì cháu không thích Nhất Minh, lại gả cho nó, cho nên cháu không vui.”
Trần Hoan Hoan nhìn chằm chằm gương mặt tương tự Cố Cẩm Phong, trong lòng còn nghĩ, vì sao dáng vẻ của bọn họ lại giống nhau như vậy?
Nếu Cố Nhất Minh di truyền diện mạo của Cố Cẩm Phong, chỉ dựa vào gương mặt này, Trần Hoan Hoan đều có thể đối xử tốt với anh ta một chút.
Đáng tiếc tướng mạo của Cố Nhất Minh di truyền Trương Khả Vân nhiều hơn.
Dáng vẻ đẹp trai, nhưng mà Trần Hoan Hoan rất chán ghét Trương Khả Vân, cho nên chán ghét gương mặt của Cố Nhất Minh.
Cố Cẩm Viêm nói xong thì rót một ly rượu cho cô, giọng nói trầm thấp vang lên: “Con người sống luôn sẽ có chuyện không được như ý, cho dù là chú đều không phải sống tùy tâm sở dục.”
Trần Hoan Hoan hút một hơi thuốc, nhìn Cố Cẩm Viêm kìm nén cảm xúc, trong lòng có chút buồn bực.