Chương 15

Chương 15: Hi vọng chú út mau chóng được như mong muốn

Theo cô biết, Cố Cẩm Viêm không phải là người u buồn, từ trước tới nay đều thích trốn ở phía sau người ta mưu tính lòng người.

Lúc này anh ta làm sao vậy?

Trần Hoan Hoan không đoán được suy nghĩ của anh ta: “Chú út cũng có chuyện không vui ư?”

Cố Cẩm Viêm: “Đương nhiên là có.”

Trần Hoan Hoan thuận miệng hỏi: “Nếu thuận tiện, có thể nói cho cháu nghe không, cháu sẽ giữ bí mật thay chú.”

Mọi người đều có tâm lý bát quái, đương nhiên Trần Hoan Hoan cũng có.

Tò mò Cố Cẩm Viêm không vui chuyện gì, tò mò anh ta giống như thần, sẽ bị chuyện gì quấy nhiễu.

Cố Cẩm Viêm nâng ly rượu lên, giọng nói trầm thấp mở miệng.

Anh ta kể chuyện xưa cho Trần Hoan Hoan nghe, nhân vật trong chuyện xưa là anh ta và một bé gái.

Cố Cẩm Viêm thích cô bé kia, bởi vì một chuyện yêu mà không thể nói.

Cô gái đã lập gia đình, anh ta chỉ có thể ở phía xa bảo vệ cô.

Trần Hoan Hoan bị đả động, cảm thấy Cố Cẩm Viêm đúng là si tình, có chút đau lòng anh ta.

“Chú út, hôn nhân của cô gái kia có hạnh phúc không?”

Cố Cẩm Viêm nhìn cô: “Không hạnh phúc.”

Trần Hoan Hoan:

“Nếu không hạnh phúc, vì sao chú út không tranh thủ hạnh phúc cho mình? Tuy phá hoại nhà người ta là vi phạm đạo đức hủy tam quan, nhưng mà con người chỉ sống ngắn ngủi mấy chục năm, vì sao phải để lại tiếc nuối cho mình?”

Ngoài ý muốn và ngày mai không biết sẽ thế nào, Trần Hoan Hoan chính là vì ngoài ý muốn mà mất đi cha mẹ, nếu không vận mệnh của cô đã không như thế này.

Trải qua thời thơ ấu bất hạnh, dẫn tới tam quan của cô chậm rãi vặn vẹo.

Lời nói của Trần Hoan Hoan khiến trong lòng Cố Cẩm Phong chấn động, nhìn cô: “Cháu nói đúng, con người chỉ sống được mấy chục năm, vì sao chúng ta phải để ý quan điểm của người khác đối với chúng ta? Lưu lại tiếc nuối cả đời không thể bù lại…”

“Đúng là thế, hi vọng chú út mau chóng được như mong muốn.”

Trần Hoan Hoan nâng ly lên, Cố Cẩm Viêm chạm ly với cô, ánh mắt liếc nhìn cô uống rượu.

“Hoan Hoan, vậy cháu nói xem, chú út phải làm thế nào mới có được trái tim của cô ấy?”

Trần Hoan Hoan nâng ly rượu lên nhẹ nhàng lắc lư, suy nghĩ một lát mở miệng:

“Chú út, phải xem tình huống cụ thể của cô ấy mà định. Nếu năng lực kinh tế không được, chú có thể dùng tiền theo đuổi cô ấy, nếu cô ấy thiếu tình yêu, chú có thể cho cháu tình yêu…”