Chương 7:

Người đàn ông xem qua, vội vàng từ chối nói: "Không, không, không dùng nhiều tới vậy, trong trường học có bao ăn bao ở, không có gì cần tiêu tiền, chỉ cần tiền đi đường là được."

"Quần áo, các vật dụng sinh hoạt hàng ngày ở trường đều trong túi..."

Người đàn ông nhìn cả người mình cực kỳ bết bát, ngượng ngùng nói: "Vậy tôi... Sau khi được trả lương tôi sẽ trả lại cô, vậy thì, tôi, tự giới thiệu trước, tôi họ Thang, Thang Chu, thang trong nước sông cuồn cuộn ba lần, chu trong chu toàn...”

“Thẩm Thanh Âm...”

"Thanh Âm... Không phải ti và trúc, thanh âm từ nước trên núi chảy xuống..."

Trái lại Thẩm Thanh Âm không ngờ người này có thể liên tưởng nhiều tới vậy, gật nhẹ đầu: "Đúng."

"Thang Chu là cái tên rất hay, giống như anh vậy."

"Cảm ơn."

Đang nói chuyện thì Hình Đống đã treo xong các bức tranh, từ trên lầu đi xuống.

Một đôi mắt sắc bén dò xét trên người người đàn ông, nghiêng người nói với Thẩm Thanh Âm: "Treo tranh xong rồi..."

Thẩm Thanh Âm: "Làm phiền đội trưởng Hình."

Đôi mắt Hình Đống nhìn về phía Thẩm Thanh Âm, ánh mắt sâu thêm vài phần: "Không có gì thì tôi đi trước."

Thẩm Thanh Âm gật nhẹ đầu: "Vất vả rồi, chờ có thời gian rảnh sẽ mời anh ăn cơm."

Hình Đống không trả lời, đi thẳng ra tới cổng.

Lúc đi tới cửa, đôi mắt lại nhìn về phía người đàn ông: "Tuyến xe cuối cùng từ thành phố lên núi Lão Hổ cần khoảng nửa giờ."

Thang Chu nghe tới đây, chợt phản ứng kịp, cất kỹ tiền rồi liên tục nói tạm biệt.

"Chờ sau khi tôi thu xếp xong, nhất định sẽ tới thành phố gửi trả tiền lại cho cô."

"Không vội, đi đón xe trước đi, đỡ phải bỏ lỡ chuyến xe cuối."

Sau khi Thang Chu nói cảm ơn với Hình Đống thì vội vàng chạy ra cửa.

Hình Đống nhìn Thẩm Thanh Âm, giọng nói nặng nề: "Cô không sợ anh ta lừa gạt sao?"

Thẩm Thanh Âm nghe vậy, ngẩng đầu nhìn đôi mắt và khuôn mặt tràn ngập sự xâm lược của người đàn ông, cười nói: "Trên đời này, tôi chưa từng nghi ngờ hai loại người. Một là cảnh sát, quân nhân, hai chính là thầy giáo."

Nghe nói vậy, Hình Đống không nhịn được cười gằn một tiếng: "À..."

Nói xong thì không nhìn Thẩm Thanh Âm nữa, xoay người tức khắc nhập vào cơn mưa phùn.

Thẩm Thanh Âm nhìn bóng lưng rời đi của người đàn ông mà thở dài một hơi.

"Được rồi, đừng nhìn nữa. Người đã đi xa rồi."

Thẩm Thanh Âm vừa quay đầu lại, một cậu trai trẻ tóc đỏ ngồi vắt chéo chân, không ra dáng vẻ gì trên ghế mây.

"Sao cậu lại tới đây? Tiêu Vũ đâu?"

Cậu thiếu niên tóc đỏ bĩu môi khinh thường: "Có lẽ cô ấy ở đâu đó trong ngực anh trai rồi."