Buổi tối, trước cổng trường nữ sinh.
Một chàng trai cao lớn lặng lẽ đứng đó, diện mạo anh tuấn, khí chất tao nhã, ai đi ngang qua cũng đều quay lại nhìn anh.
Nhưng một người nổi bật đến phát sáng như vậy thực sự đã đứng đây một mình trong một thời gian dài.
Mấy nữ sinh nhìn thấy anh liền háo hức chạy đến gần bắt chuyện: "Soái ca, hẹn hò với em đi, không cần phải chờ nữa".
Nhưng đều là nữ sinh, da mặt ai cũng mỏng, trong lúc còn đang ngại ngùng do dự, họ nhận thấy đôi mắt của nam sinh đẹp trai đỉnh cấp này đột nhiên sáng lên.
Theo ánh mắt của anh, họ thấy một cô gái với mái tóc dài đang chậm rãi đi về phía anh.
Đó là Lý Tiểu Mai, họ nhận ra cô, chính là nữ sinh được đăng lên trang của trường.
"Ai nha, các cậu cũng đừng thở dài, người ta lớn lên bộ dáng xinh đẹp, nhưng chúng ta còn có những ưu điểm khác."
"Quên đi, người ta trai tài gái sắc, chúng ta có khác gì quái vật tới đây xem náo nhiệt đâu!"
"Mình muốn trở về tắm rửa, đi ngủ sớm."
"Ngày mai còn có lớp học."
Vị chua chát trong lòng họ bốc hơi biến mất hoàn toàn, đọng lại cuối cùng chỉ là tự mình cảm thấy cảnh tượng trước mắt đặc biệt động lòng người.
Dưới cái nhìn ngưỡng mộ của mọi người, Lý Tiểu Mai và Trương Hoành Triết nắm tay nhau cùng đi về phía sân thể dục.
Trương Hoành Triết là bạn cùng lớp của Lý Tiểu Mai, họ nảy sinh tình cảm với nhau trong thời gian huấn luyện quân sự, sau kỳ huấn luyện quân sự, cả hai liền trở thành đôi kim đồng ngọc nữ nổi tiếng trong lớp.
…
“Trăng đêm nay đẹp quá.” Nam sinh nhìn những chiếc lá ướt đẫm ánh trăng, đột nhiên mở miệng.
Rõ ràng đó là một câu nói rất ngắn nhưng lại khiến trái tim cô gái đập loạn nhịp.
Thầy Natsume Soseki trong giờ dịch thuật có nói rằng người Nhật không dịch "I love you" thành "Anh yêu em", chỉ cần nói một câu "Trăng đêm nay đẹp quá" là đủ rồi.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua sân vắng.
Đột nhiên, Trương Hoành Triết nắm bàn tay nhỏ bé của cô ngày càng chặt hơn, khiến lòng bàn tay của Lý Tiểu Mai đổ mồ hôi và trở nên ẩm ướt.
"Tiểu Mai?"
"Dạ?"
"Tiểu Mai."
"Có chuyện gì vậy?"
Lý Tiểu Mai cau mày khó hiểu, anh trước giờ đều táo bạo, nhanh chóng...
"Anh...anh...anh..."
"Anh có thể…"
"Anh có thể hôn em được không?"
Thiếu niên cúi đầu, ấp a ấp úng một hồi lâu mới nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Sự im lặng kéo dài rất lâu, cho đến khi anh không thể kiên nhẫn được nữa, bất an ngẩng đầu lên, lúc đó Lý Tiểu Mai đang nhìn anh.
Đôi mắt cô trước sau như một vẫn xinh đẹp như vậy, chỉ khác là lúc này có thêm một vầng trăng sáng, ánh sáng rực rỡ tan vào trong ánh mắt, mơ màng lại mờ ảo, chậm rãi rung rinh chuyển động, sóng nước gợn sóng lung linh từng lớp, nhất thời khiến lòng người mê mang, như vậy là ngầm đồng ý hay từ chối, hay là cô sợ hãi?
Anh quyết định từ bỏ, tuy trong lòng thất vọng nhưng vẫn xin lỗi nói: “Xin lỗi, là anh quá hấp tấp”.
Lý Tiểu Mai nhẹ nhàng nhếch lên khóe môi, lông mi dày chớp chớp, tỏ ý không sao cả.
Nhưng điều mà Trương Hoành Triết không biết là môi cô kỳ thật đã nóng hổi rồi.
(Phùng Lâm: Cảm ơn ngươi đã do dự, nụ hôn đầu tiên của Tiểu Mai là của ta.)