Chương 3: Tiểu tiên nữ

Cuộc gặp nhỏ có thể như một bước màn khởi đầu cho câu chuyện sau này.

Khóa huấn luyện quân sự dành cho sinh viên năm nhất rất nhanh đã bắt đầu.

Sân thể dục, buổi sáng.

Quân phục huấn luyện quân sự màu xanh lục chỉnh tề nghiêm túc khiến đám đông sinh viên mất đi nét cá tính đặc trưng, cùng hòa chung vào tập thể.

Sắc xanh có chút đơn điệu, dù vậy, trong hàng quân ngũ vẫn có một, hai cô gái xinh đẹp đến mức người ta chỉ nhìn thoáng qua là có thể bị thu hút, hai nữ sinh nổi bật, tỏa sáng đến mức giống như những viên ngọc lớn trên một mảnh cát sông, bắt mắt đến mức không thể rời mắt.

Hai nữ sinh đó chính là Cao Miên Lập đến từ Khoa Kỹ thuật Hóa học và Lý Tiểu Mai đến từ Khoa nghệ thuật Tự do, đặc biệt phải kể đến người ở phía sau.

Đương ngày hè nóng nực, người khác thì đỏ mặt vì nóng, nhưng nhìn cô, dù trên má có lấm tấm mồ hôi nhưng nhìn lại càng giống như một nụ hoa nhỏ bị sương sớm làm ướt, mềm mại lại ngọt ngào.

Có người không kìm được lòng mà lén chụp bức ảnh cô đứng trong tư thế quân đội dưới ánh nắng chói chang rồi đăng trên trang của trường, không lâu sau, bức ảnh được đăng lại trên tài khoản WeChat chính thức của trường đại học với tiêu đề: Tràn đầy phong thái huấn luyện quân sự, nồng cháy tinh thần đại học.

Rõ ràng đó là nội dung rất tích cực, nhưng khu vực bình luận trên weibo lại tràn ngập những lời bình luận đầy sắc tình.

“Tiểu tiên nữ, có thể kết bạn với em được không?”

"Anh là sinh viên thể thao, cao 1,8 mét, 18..."

"Trên lầu nói chuyện bẩn quá."

"Cái gì? Tôi đã nói tôi 18 tuổi thì có gì chứ."

"Đừng có si tâm vọng tưởng, đây là tiểu học muội của tôi, hiểu không?"

“Hiểu cái đầu ngươi.”

Ký túc xá nữ, A1-256.

Mọi người đều đang vô cùng thích thú thảo luận về bức ảnh nổi tiếng của Lý Tiểu Mai trên diễn đàn trường.

"Tiểu Mai, cậu bây giờ thành người nổi tiếng rồi."

"Trời ơi! Trời ơi. Nhiều lượt thích quá."

"Mau tới đây, hai chúng ta cùng chụp chung một bức ảnh."

"Tang Tâm, vẻ đẹp này sau này không chỉ dành cho riêng chúng ta thưởng thức nữa."

Một cô gái tóc ngắn vỗ ngực cường điệu thể hiện sự buồn bã.

"Haizzz"

Lý Tiểu Mỹ không có gì để phản bác lại hành vi khoa trương của bạn cùng phòng, chỉ có thể cười ngượng ngùng.

"Tiểu Mai, cậu nếu tìm được bạn trai rồi, nhất định phải giới thiệu cho mình một người, biết chưa."

Cô gái béo trong miệng còn nhồm nhoàm nhai thứ gì đó đột nhiên mở miệng nói một câu.

Sau khi cô ấy nhắc đến, mọi người trong phòng mới nhận ra rằng sự việc này không chỉ mang lại cho Lý Tiểu Maidanh tiếng mà còn mang lại "quyền lựa ưu tiên lựa chọn bạn đời".

Đối với các những nữ sinh chưa tốt nghiệp, có được một tình yêu đích thực có thể nói là mong muốn lớn nhất, thậm chí là mong muốn duy nhất của họ.

"Đúng vậy, đúng vậy!"

"Tiểu Mai, mình không cần ăn thịt, nếu cậu tìm được người yêu rồi, chừa lại cho mình nước canh là được rồi." Đặng Phượng Nhi không chút nào che giấu sự chua chát trong giọng nói của mình.

"Đúng, đúng."

“Mình không cần chọn, miễn là cao 1m8 là được”.

"Nhớ chọn trong ao cá hai con tốt đưa cho bọn mình."

"Các cậu đang nói cái gì vậy a!"

Càng nói càng thái quá, Lý Tiểu Mai nhanh chóng kêu gọi họ dừng lại.

Đúng lúc này, Phùng Lộ Lộ vốn luôn im lặng đột nhiên đứng dậy, cầm túi đóng sầm cửa, nghênh ngang đi ra ngoài.

Sau khi tiếng bước chân biến mất ở hành lang, một cô gái nhỏ giọng phàn nàn.

“Cậu ta không thể nhẹ nhàng chút được sao?”

“Hừ, không phải lúc nào cậu ta cũng như vậy sao.”

"Nhưng mỗi lần nghe thấy âm thanh này, tim mình lại đập loạn."

“Nhìn thấy cậu ta rồi mình mới nhận ra rằng dù có bao nhiêu tiền thì cũng không thể mua được tố chất”.

Lý Tiểu Mai không chọn tham gia cuộc thảo luận của họ mà lặng lẽ lấy cuốn sách ra bắt đầu đọc.