Chương 3: Có việc phải làm

Chương 3: Đêm nay có việc phải làm

Ngày thứ ba, Giang Lệ tiếp tục lật lại tư liệu của anh.

Google đưa ra tấm ảnh anh mặc âu phục kết hợp với giày da, nhìn qua trông cực kỳ nghiêm túc, khiến cho cô có một chút cảm giác không giống lắm.

Mặc dù hôm qua cô cũng được nhìn dáng vẻ anh Thiệu mặc âu phục, nhưng ngược lại, cô cảm thấy cả người anh đều toát ra một loại khí chất phong lưu đa tình.

Cô quyết định tra google một chút, quả nhiên, xuất hiện không ít chuyện tình cảm.

Lúc mới đến, dưới vầng sáng của cha anh, anh hay bị gọi là “Thiệu công tử” cùng với đại tiểu thư của nhà họ Chu, nhị tiểu thư của nhà họ Trầm và ngũ tiểu thư của nhà họ Lý truyền ra chuyện xấu, mỗi người đều nói anh là mối tình đầu của bọn họ, tất nhiên cho tới bây giờ chính chủ vẫn chưa thừa nhận.

Về sau, lão giám đốc Thiệu tạm biệt sự nghiệp khi đang ở trên đỉnh vinh quang, thì anh tiếp nhận Thiệu Minh, số lượng phụ nữ tấn công lại càng nhiều hơn, từ thư ký nữ cho đến ngôi sao nữ, quả thực có đủ thể loại.

Có người nói anh quay lưng rút ciu vô tình, có người nói anh chơi đùa khiến bụng của học sinh nữ to lên, dù sao cũng đưa tiền để phá thai, kể chuyện sống động y như thật, chỉ sợ anh Thiệu trốn dưới gầm giường nghe lén được.

Giang Lệ xem vô cùng say mê thích thú, lại cảm thấy bản thân được lợi, ít nhất khuôn mặt kia của anh quả thật chịu được nhiều hoa đào như vậy. Nếu bàn về thật giả, thì thực ra giả nhiều, thật ít. Có vẻ như không phải ai anh Thiệu cũng ăn được, anh khá kén chọn.

Giang Lệ soi gương, nghi ngờ sắc đẹp của mình liệu có khả năng dụ dỗ thành công anh Thiệu hay không.

Mỗi một nhân vật nữ chính trong tin tức quan hệ bất chính của anh đều rất xinh đẹp, sao cô có thể so sánh với họ.

Nhưng cho dù không thành công cũng phải thượng, bây giờ cô thật sự rất muốn biến anh Thiệu thành đại gia.

Cô cũng chưa đến mức bán mình vì chín trăm triệu tiền tiêu vặt mỗi tháng, nhưng thực tế đúng là cô không có tiền vốn đóng phim.

Anh Thiệu như một tượng Phật lớn đặt ngay trước mặt, là cơ hội hiếm có, chỉ sợ cả đời này cũng không có cơ hội nào tốt hơn so với bây giờ.

Nếu cô muốn có quyền biên tập lại, thì thật sự không còn cách nào khác.

Giang Lệ đắn đo mãi, cuối cùng cán cân trong lòng không chịu được nghiêng về một phía.

Giang Lệ quyết định ôm chặt lấy anh Thiệu, nhưng bây giờ bắt đầu như thế nào, còn phải suy nghĩ thật kỹ, không nên nóng vội.

Anh Thiệu là người thông minh như vậy, sao có thể để cô giở trò xung quanh được. Cho dù nói bóng nói gió, đến tai anh Thiệu, chắc cũng không khác gì mở miệng trực tiếp.

Huống chi cô cũng không quá thân quen với anh Thiệu, ngay lập tức nói về chuyện tiền nong sớm như vậy, sẽ làm tổn thương tình cảm mất. Nhìn lại câu chuyện lúc đầu của bọn họ, có vẻ như cũng không đơn thuần là vậy.

Mặc dù bây giờ cô quả thật đúng là có ý đồ với anh, nhưng dù sao vẫn cảm thấy không cùng một dạng.

Giang Lệ thở dài, trước hết không nên vội vàng.

Lý Tiến giao tư liệu của Giang Lệ cho anh Thiệu.

Lý Tiến xúc động, tổng giám đốc Thiệu không hổ là tinh anh trong giới, ngay cả chơi đùa phụ nữ cũng phải điều tra ba đời.

Thật ra không phải vậy.

Anh Thiệu cầm lấy một xấp tài liệu, cũng không vội xem, thản nhiên uống cà phê, lật qua ba năm trang, coi như thư giãn giải trí, giống như lật tạp chí bát quái với Giang Lệ.

Trên trang thứ nhất nói, Giang Lệ là người Thành Đô, ở đó suốt mười tám năm, khi lên đại học mới đến phương Bắc.

Anh Thiệu âm thầm oán trách, thảo nào giọng nói của cô cất lên nghe rất mềm mại dẻo dai, cô gọi anh là anh Thiệu, mỗi tiếng đều giống như đang làm nũng.

Bố mẹ của Giang Lệ ly hôn khi cô còn học tiểu học, mẹ cô không muốn nuôi dạy cô, nên tòa án phán quyết đưa Giang Lệ cho bố cô, bố cô cũng là một tên ăn chơi đàn đúm, lại bắt đầu đi tìm vợ mới, bước sang trang khác của cuộc đời, mỗi tháng đều cho Giang Lệ tiền sinh hoạt đúng chỗ đúng nơi, nhưng người khác lại không đúng giờ như tiền sinh hoạt. Sau một năm, số lần gặp mặt người phụ nữ đó có thể đếm trên đầu ngón tay.

Khi Giang Lệ trong độ tuổi học sinh, cũng không nghe lời lắm, đi muộn về sớm là chuyện bình thường, nhưng thành tích không tệ, nên thầy giáo cũng dứt khoát nhắm mắt cho qua. Lần duy nhất cô bị xử phạt, là lấy chìa khóa văn phòng của thầy chủ nhiệm, định trộm lại chiếc điện thoại bị tịch thụ.

Anh Thiệu cười đến mức không ngừng được, quyết định khi nào về phải hỏi thật kỹ Giang tiểu thư một chút.

Anh Thiệu nhìn đồng hồ, đã đến giờ về nhà. Còn cuốn tư liệu kia mới xem được đoạn đầu, anh cũng không vội, dù sao thì vẫn còn nhiều thời gian.

Bóng tối dần dần sẫm màu lại, người nọ cuối cùng cũng mang theo gió tuyết về nhà.

Giang Lệ đã rửa mặt từ lâu, cô tựa vào đầu giường đọc sách, nghe thấy âm thanh chuôi cửa xoay tròn, cô ngay lập tức nhìn về phía đó. Anh Thiệu không chút suy nghĩ tiến vào, cô ngẩng đầu chớp mắt một cái khiến trái tim anh khẽ rung.

Vào đêm giao thừa hôm đó, cô trang điểm đậm trở nên cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, vừa xinh đẹp lại vừa phô trương. Nhưng dáng vẻ sau khi tháo trang sức ra của cô, lại quá thuần khiết, lần đầu tiên gặp nhau anh cũng suýt nữa bị cô lừa, tuy nhiên cô luôn cười xảo quyệt, gần giống với hồ ly tinh, phá vỡ gương mặt thanh thuần trong sáng kia.

Cô khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, thấy anh đi tới đây, đột nhiên nhận ra dường như đêm nay sẽ tiếp tục làm chuyện tối qua chưa xong, cô hơi xấu hổ một chút, bỏ qua ánh mắt của anh, hơi cúi đầu.

Bây giờ anh Thiệu cũng rất vui vẻ, hiếm khi nhìn thấy gương mặt sạch sẽ không tì vết vẫn chưa chuyển sang chế độ thường ngày.

Cô buông thả ngã xuống chiếc giường lớn mềm mại, nghiêm túc hôn môi với anh Thiệu, mặc dù kỹ năng hôn của cô bình thường, nhưng lại rất nghiêm túc đáp trả anh.

Anh Thiệu chủ đạo lấy tiết tấu, cởϊ áσ ngủ của cô ra, sau đó tiếp tục xuống phía dưới, hôn lên từng tấc da thịt của cô.

Chuyện tình yêu bình thường giống như ăn uống ngủ nghỉ, làm chuyện vợ chồng mỗi ngày, người tình, bạn đời nhiều như sao, nhưng không phải tất cả mọi người đều lãng mạn, sinh lòng yêu thương.

Sau đó Giang Lệ nghĩ, nếu anh Thiệu chưa bao giờ yêu cô, nhưng lại đối xử với cô trên giường như vậy, cũng coi như may mắn ba đời.

Tất cả đều dịu dàng thúc đẩy, cho đến khi anh Thiệu chạm vào giữa hai chân cô.

Mặc dù anh Thiệu luôn tự tin với kỹ thuật của mình, nhưng vẫn cảm thấy quá ướt, anh vừa nhìn, ngay lập tức thấy một vùng đỏ tươi.

Giang Lệ cố định tại chỗ, vừa liên tục lải nhải: “Ngại quá, ngại quá...” Vừa nhảy xuống giường chạy vào nhà vệ sinh.

Sau khi Giang Lệ đi ra, trộm liếc mắt nhìn sắc mặt của anh một cái, đen thật.

Cô xấu hổ dán người vào bên cạnh anh, chủ động duỗi tay cầm lấy vật vừa thô vừa to của anh.

Vẻ mặt của anh vẫn không thay đổi, muốn xem dáng vẻ thể hiện của cô.

Xem ra, cô đành phải nhớ lại những kiến thức dự trữ được ở trên mạng, bắt đầu vụng về áp dụng vào thực tế lần đầu tiên.

Hai tay của cô chồng lên cũng không cầm hết được của anh, còn cái đầu thò ra, hơi thở của cô hơi chậm lại, dài như thế!

Về sau, quái vật này còn tiến vào cơ thể cô...

Thiệu Hữu Nhật nhìn động tác của cô dừng lại, thản nhiên nói: “Đang nghĩ cái gì đấy?”

Cô đỏ mặt lắc đầu, bắt đầu di chuyển lên xuống.

Thỉnh thoảng, cô liếc mắt nhìn trộm anh một cái, quan sát phản ứng của anh, thử thăm dò tần suất và độ mạnh yếu anh thích, kỹ thuật từ từ tăng lên.

Sau đó cô thấy anh Thiệu dần dần hít thở nặng nề, lông mày cũng hơi nhăn lại, cô ngay lập tức tăng cường độ lên vuốt vài cái, đột nhiên anh bắn ra một thứ chất lỏng màu trắng vào lòng bàn tay cô.

Cô muốn đi rửa tay, nhưng anh Thiệu lại không cho phép, anh nhắm mắt ngồi một lúc, sau đó mới kéo cô đi rửa tay.

Anh đứng đằng sau cô, cơ thể bao lấy cả người cô. Bàn tay to lớn của anh còn nghiêm túc xoa nắn đôi tay nhỏ bé của cô, xả nước vào đôi tay của bọn họ, rõ ràng là nước lạnh, nhưng cô lại cảm thấy hơi nóng.

Anh nhìn cô trong gương, khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ trông thật đẹp mắt, nhưng anh vẫn cảm thấy đó vẫn chưa phải đẹp nhất. Nói cách khác, nếu cô đỏ mặt vì anh thì càng trông đẹp mắt hơn.

Sau khi sự việc xảy ra, cô lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được.

Cô cực kỳ xấu hổ, nếu không ngủ với anh, mà cầm chín trăm triệu quả thật rất bỏng tay.

...

Từ nhỏ cô đã thích chạy nhảy lại hay bị ốm, chưa từng cố gắng rèn luyện, nhưng cơ thể vẫn rất tốt. Khi bắt đầu dậy thì, từ lần đầu tiên có kinh cho tới bây giờ, mỗi lần dì cả tới thăm, đều chưa từng khó chịu, vẫn khỏe mạnh như bình thường.

Giang Lệ ngồi trên sàn nhà gỗ xem phim, khi anh Thiệu trở về, là lúc cô đang ngửa đầu vui vẻ uống Coca ướp lạnh.

Anh Thiệu ngay lập tức cướp lấy Coca của cô, rồi ôm cô đặt lên sô pha.

Ở phương diện này, có thể nói anh Thiệu có một chút tư tưởng cổ hủ, tin chắc rằng uống nước sôi để nguội là tốt nhất, ăn canh có thể dưỡng sinh, còn có, khi bà dì tới thì không được ăn đồ lạnh.

Mặc cho cô làm nũng thế nào, anh cũng không cho cô uống nước lạnh.

Anh Thiệu dùng lời nói ngăn cản cô: “Em cho rằng kiếm chín trăm triệu dễ thế à?”

Cô tưởng chín trăm triệu chỉ là giao dịch thể xác, ai biết anh còn hơn cả ông bố già, à, không đúng, ngay cả bố cô cũng không quản cô uống nước lạnh.

Anh Thiệu có khẩu vị nhẹ, cả một bàn đồ ăn cũng không thấy một món cay nào.

Cô hỏi anh: “Anh Thiệu, nhà anh có tương ớt không?”

“Không có.”

Cô thèm ăn cay muốn chết, vài ngày không ăn cay làm cô làm cô cảm thấy cả người mệt mỏi, không có sức lực.

Cô lặng lẽ hỏi dì Thẩm, lần sau có thể làm thêm món ăn có ớt hay không.

Dì Thẩm mỉm cười: “Đợi lát nữa tôi đi hỏi cậu Thiệu một chút.”

Cô đúng là đen đủi.

Anh Thiệu nói ít hiểu nhiều: “Hơi cay.”

Dì Thẩm mỉm cười gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”

Cũng không phải anh Thiệu quá nghiêm khắc với cô, chỉ là tác dụng tín điều dưỡng sinh của anh Thiệu.

Sau khi dì cả của cô vừa đi, đêm đó anh Thiệu bảo dì Thẩm làm một bàn lớn toàn món ăn cô thích.

“Ăn nhiều một chút, đêm nay có việc phải làm.”