Sự thật chứng minh, Tiết Lam tự tin một cách mù quáng, dù có Thời Chí – ảnh đế trực tiếp hướng dẫn, cô sao có thể không hăng hái cho được chứ!
Cảnh đầu tiên là khi đại náo đồn cảnh sát, được lắm, cô vừa lên đã NG vài chục lần, không phải vẻ mặt cứng ngắc, thì lời thoại giống như bài văn, quả thật rất thê thảm.
Tiết Lam trong lòng cũng khổ không thể tả, hoa si thì hoa si, bình hoa thì bình hoa, thay vào đó Lâm Mị còn là người lắm lời, má ơi, câu thoại thật dài, nhờ có trí nhớ tốt, nếu không thì không thể nhớ được hết.
Quả nhiên, biết và làm là hai chuyện khác nhau!
Sau một lần lại một lần NG, đạo diễn cuối cùng không thể nhịn được nữa, đứng dậy khỏi máy quay, mặt đen.
Nhìn điệu bộ này của anh ta, đám người trong đoàn làm phim không khỏi nghĩ thầm: Xong rồi xong rồi, đạo diễn Trần lại bắt đầu chửi người ta.
Đạo diễn Trần là một người nổi tiếng nóng nảy trong giới này, chỉ cần liên quan đến tác phẩm và kỹ năng diễn xuất của anh ta, thì anh ta sẽ chửi mắng không chừa một ai, cũng không giữ thể diện cho ai, có thể mắng khiến người ta hoài nghi nhân sinh.
Mà biểu hiện hôm nay của Tiết Lam, đủ để đạo diễn Trần nhảy disco, trong mắt mọi người ở hiện trường, sẽ không thoát được những lời chửi mắng.
Tiết Lam cũng không ngốc, thấy động tác của đạo diễn Trần liền đoán được anh ta muốn làm gì, có bị mắng chửi cũng không sao, nhưng trước đó cô cũng có nghe nói, đạo diễn Trần rất khó chịu, chuyện thay người tuyệt không thương lượng!
Thế là Tiết Lam nhanh tay nhanh mắt, trước khi đạo diễn Trần nổi bão, trực tiếp nhìn anh ta rồi cúi đầu chín mươi độ, lớn tiếng: “Đạo diễn, thật xin lỗi, tôi sai rồi!”
Toàn bộ đoàn làm phim im lặng, trong lều vắng lặng có thể nghe được âm thang vang dội của cô: Tôi sai rồi, sai rồi, sai rồi,…
Đạo diễn Trần sững sờ, không biết bị giọng oang oang của cô hù dọa, hay không nghĩ tới cô sẽ như vậy, sững sờ nửa ngày không phản ứng kịp.
Thấy vậy, Tiết Lam nắm chặt cơ hội, rất chân thành bắt đầu tự kiểm đểm: “Anh nhìn xem tôi đang diễn cái gì, đứa nhỏ ba tuổi còn diễn tốt hơn tôi, thật sự, tôi cảm thấy rát xấu hổ, ngay cả bình hoa cũng không diễn được, tôi còn có thể làm gì, đạo diễn, tôi thật sự biết lỗi rồi, anh mắng tôi đi!”
Đạo diễn Trần: “…”
Cô đang cướp lời thoại của anh ta, không cho anh ta nói.
Thời Chí chạy tới chuẩn bị xin tha cũng sững sờ, khóe miệng nhịn không được run rẩy, rất nhanh lên tiếng: “Đạo diễn Trần, Tiết Lam vừa mới nhận kịch bản, nếu không cho cô ấy chút thời gian để thích ứng nhân vật, hôm nay để tôi quay trước.”
Đạo diễn Trần suy nghĩ một chút thấy cũng có hợp lý, từ lúc Tiết Lam nhận vai diễn này rồi đến đoàn cũng chỉ một ngày, chưa điều chỉnh tốt trạng thái cũng là chuyện có thể hiểu.
Thế là, đạo diễn Trần chuẩn bị thu hồi tư thế mắng người, giả vờ khụ một tiếng, nhìn Tiết Lam nói: “Cô hôm nay về trước đi, về rồi thì nhớ điều chỉnh trạng thái, nhanh nhập vai vào nhân vật.”
Tiết Lam mừng rỡ như điên, vội vàng bảo đảm nói: “Đạo diễn Trần, yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không để anh phải thất vọng.”
Dứt lời, cô lạ quay người về phía phó đạo diễn và những người khác trong đoàn làm phim: “Thật xin lỗi, tôi đã gây phiền phức cho mọi người.”
Dù nói thế nào, nhưng vì cô nên đã làm trễ tiến độ của đoàn làm phim, Tiết Lam cảm thấy áy náy.
Đạo diễn Trần thấy thái độ của cô tốt như vậy, chút lửa giận trong lòng cũng tiêu tan, khoát tay áo nói: “Được rồi, cô cũng không cần để trong lòng, về đi.”
Nghe vậy, Tiết Lam lập tức cảm động: “Đạo diễn Trần, anh thật tốt, đã như vậy mà anh còn không chửi tôi, ngược lại còn an ủi tôi, anh là đạo diễn tốt nhất tôi từng thấy!”
Nói xong, Tiết Lam cũng không ở lại lâu, cảm kích nhìn Thời Chí một cái, trực tiếp chạy đi.
Hô… May mà không sao, cuối cùng cũng không bị đuổi khỏi đoàn làm phim!
Thời Chí nhìn về phía đạo diễn Trần và phó đạo diễn gật đầu, cũng rời đi, tiếp theo là phần diễn của anh, anh muốn đi chuẩn bị một chút.
Nhìn bóng lưng Tiết Lam vội vàng rời đi, phó đạo diễn cảm thấy mình đã mở mang tầm mắt, nhiều năm như vậy, anh ta không ít người nịnh bợ đạo diễn Trần, nhưng từ xưa đến giờ chưa thấy người nào như Tiết Lam, có thể mở to mắt nói những lời bịa đặt như vậy!
Trong giới này, không ai không biết đạo diễn Trần nổi tiếng xấu tính, cô lại nói đạo diễn Trần tốt tính, này xác định không phải châm chọc chứ?
Ôi, cô nương này vẫn còn trẻ tuổi, đoán chừng lần này vỗ mông ngựa thành công, phó đạo diễn nghĩ.
Lại nghĩ đến Tiết Lam được Thịnh Lam đề cử, phó đạo diễn không muốn gây thêm rắc rối nữa, suy nghĩ một chút vẫn cố thuyết phục —
“Đạo diễn Trần, thật ra Tiết Lam cũng không tệ lắm, em nghe bên nhà sản xuất nói còn chưa ký hợp đồng nhưng đã đến đoàn rồi, rất tích cực…”
Ai ngờ anh ta còn chưa nói hết, đạo diễn Trần đã vui tươi hớn hở tiếp lời: “Đứng vậy, bây giờ mấy diễn viên trẻ tuổi không khiêm tốn như vậy, kỹ năng diễn xuất có thể mài giũa, nhân phẩm mới là điều hiếm thấy.”
Phó đạo diễn khó tin nhìn về phía đạo diễn Trần, anh ta vậy mà không tức giận? Giống như gặp quỷ!
“Còn không phải sao, trước đó Thịnh Lâm đề cử cô ta tôi còn lo lắng, sợ cô ta giống như lời đồn, lúc đó toàn bộ đoàn làm phim đều không được yên bình, nhưng tôi thấy cô ta hôm nay đến đoàn làm phim rất an phận, với lại Thời Chí vừa rồi cũng cố ý tới giúp cô ta nói chuyện, có thể lời đồn là sai.”
Phó đạo diễn cũng chịu rất nhiều áp lực, hôm qua người đại diện của Thời chí còn hỏi anh ta chuyện này, bên này là Thịnh Lâm, bên kia là Thời Chí, bộ phim này có hai diễn viên chính, anh ta bên nào cũng không dễ đắc tội.
Nhưng, nhìn phản ứng vừa rồi của Thời Chí, hẳn là tạm thời với vai diễn Lâm Mị của Tiết Lam chưa có ý kiến gì, phó đạo diễn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Đạo diễn Trần gật đầu đồng ý, anh ta làm đạo diễn nhiều năm như vậy, chỉ riêng phương diện nhìn người vẫn có nhiều kinh nghiệm, ánh mắt con nhóc Tiết Lam này rất trong trẻo, còn ào ào, vừa nhìn đã biết ít người có thể như vậy.
“Trong giới này, chúng ta cũng không thể tin lời đồn bậy, có thể người khác đặt điều, gội nước bẩn, bịa chuyện, đạp cao nâng thấp, những thủ đoạn này đã gặp nhiều rồi, tôi không hiểu, sao có nhiều thời gian rảnh để làm chuyện này, sao không suy nghĩ rèn luyện kỹ năng diễn xuất đi.” Đạo diễn Trần thấp giọng nói.
Phó đạo diễn biết đạo diễn Trần từ trước đến nay không quen nhìn những chuyện này, nhưng không còn cách nào khác, có lưu lượng* ắt hẳn sẽ có tư bản coi trọng, không kiếm chuyện thì sao có thể thu hút sự chú ý cùng lưu lượng.
*Lưu lượng: là từ dành riêng cho những ngôi sao lớn Trung Quốc sở hữu lượng fan hâm mộ đông đảo. Mọi động thái của các ngôi sao này đều được quan tâm, thu hút lượng lớn khán giả, có sức ảnh hưởng lớn tới giới trẻ.
Nhưng ngay khi anh ta nghĩ đạo diễn Trần phải đau đầu nhức óc với tình trạng hiện nay, ai ngờ đạo diễn Trần đã chuyển chủ đề:
“Nhưng không ngờ tới anh mắt nhóc con này độc như vậy, cậu nói xem cô ta thế nào có thể nhìn ra tính tốt tôi đã che giấu sâu như vậy, đúng là hậu sinh khả úy*.”
* – 后 hòu: 后 hòu trong 后辈 hòu bèi, có nghĩa là đời sau, thế hệ sau.– 生 shēng: 生 shēng trong 生育 shēngyù, có nghĩa là sinh, sinh đẻ– 可 kě: có nghĩa là đáng.– 畏 wèi: 畏 wèi trong 敬畏 jìngwèi, có nghĩa là kính nể, kính phục, khâm phục.后生可畏 hòu shēng kě wèi Hậu sinh khả úy về nghĩa đen có nghĩa là kẻ sinh sau ắt hơn bậc anh cha, hay người trẻ càng có nhiều khả năng phát triển hơn thế hệ trước, rất đáng mong đợi.Hôm qua, đạo diễn Trần và một vài người bạn tốt trong giới đạo diễn tụ tập, những người kia đều nói tính của anh ta không tốt, còn nói nghe ngóng cả giới giải trí, nếu có một ai nói anh ta tốt thì coi như bọn họ thua, anh ta hôm qua tức đến không ngủ được.
Đến hôm nay chẳng phải có người khen anh ta tốt tính sao, không được, anh ta phải đi lấy lại danh dự.
Nhìn đạo diễn Trần cười toe toét, và đang bận tìm điện thoại, phó đạo diễn:???
—-
Sau khi Tiết Lam trở về khách sạn, không dám mạo hiểm nữa, mở kịch bản ra, lấy bút ra bắt đầu đánh dấu, mài giũa lời thoại, biểu cảm, tâm trạng, v.v.v, sau đó đứng trước gương tập đi tập lại.
Cuối cùng, cô lại đặt điện thoại trên bàn, mở chức năng quay video, cô diễn từng lần từng lần, rồi phát đi phát lại nhiều lần, sau đó tìm ra vấn đề để sửa lại.
Chuyện này trước kia cô đi theo nguyên chủ nghe được cách này, lúc ấy cô chỉ tùy tiện nghe thôi, không nghĩ tới hôm nay ngược lại có đất dụng võ.
Đợi đến tối Tiểu Bạch đưa cơm đến, cô đã luyện tập không biết mệt mỏi bao nhiêu lần rồi, nhìn kết quả cuối cùng trong video trên điện thoại, Tiết Lam có chút vui mừng, ừm, lời thoại oke không ít, biểu cảm cũng không còn cứng ngắc nữa.
“Chị Lam, luyện của buổi chiều, chị trước ăn chút gì đi.” Tiểu Bạch nói.
Tiết Lam cảm thấy đúng, ừ một tiếng, tiện tay thả kịch bản bên cạnh, mở hộp cơm ra bắt đầu ăn.
“Đúng rồi, Tiểu Bạch, để cậu đưa trà chiều cho đoàn làm phim sao rồi?”
Không nhắc đến còn tốt, vừa nhắc vẻ mặt Tiểu Bạch có gì đó không đúng: “Đã đưa qua rồi, ở bên cạnh đoàn làm phim có cửa hàng đồ ngọt, em đã gọi đồ uống và bánh ngọt nhỏ, người đoàn phim để em chuyển lời, nói cảm ơn chị đã mời bọn họ trà chiều.”
Dứt lời, Tiểu Bạch từ trên người lấy ra một tấm thẻ, muốn nói lại thôi: “Còn nữa, thẻ này… Trả lại cho chị.”
Thẻ này lúc chiều Tiết Lam đưa cậu để mua trà chiều cho mọi người, nhưng cậu ta sẽ không nhìn nhầm, thẻ này là của anh Lâm, lúc này đầu óc Tiểu Bạch quay cuồng, cô gái này quả nhiên có ý khác, vậy mà đã lừa được thẻ của anh Lâm đến tay mình.
Không được, chờ chị Linh về, cậu ta nhất định phải báo cáo chi tiết chuyện này.
Tiết Lam đang vui vẻ cúi đầu ăn, cơ bản không chú ý đến sự kỳ lạ của Tiểu Bạch, nói tiếng cảm ơn, liền tiện tay nhận lấy thẻ đặt trên bàn.
Cô phải ăn nhanh, còn thời gian lại luyện tập một chút nữa, cô hôm nay đứng trước mặt đạo diễn Trần khoác lác mất rồi, ngày mai quay tiếp không thể bị mất mặt được.
—–
Thời Chí ở trong phòng khách sạn của đoàn phim phim, anh thay đồ thể thao bước ra.
Anh Hải từ trên ghế sofa đứng dậy đón, “Không phải anh nói, em hôm nay ở đoàn làm phim nói giúp cho Tiết Lam, em không sợ cô ta hiểu nhầm, nhân cơ hội đấy quấn em à?”
Thời Chí nhẹ nhàng trả lời: “Sẽ không.”
Cô biết anh được Thịnh Lâm nhờ vả, cho nên sẽ không có chuyện hiểu nhầm.
Anh Hải cũng không coi trọng chuyện này, nhưng nhìn Thời Chí không muốn nói nhiều về chuyện này, cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, dù sao hai ngày này anh ta cũng không bận, có thể ở chỗ này để mắt tới là được.
“Đã trễ vậy rồi còn ra ngoài chạy, có phải gần đây giấc ngủ không tốt, nếu không anh hẹn bác sĩ Triệu cho em?” Anh Hải quan tâm nói.
Thật ra có rất ít người biết, Thời Chí có vấn đề nghiêm trọng về giấc ngủ, giấc ngủ nông, nhiều mộng, còn thường xuyên bị mất ngủ.
Nghe vậy, Thời Chí lắc đầu từ chối, “Không sao, chỉ quen chạy thôi.”
Không biết nghĩ chuyện gì, Thời Chí vô ý nhìn tay phải của mình, không khỏi nhớ lại một màn kéo Tiết Lam lại, anh vội vàng lắc đầu bỏ suy nghĩ hoang đường đó đi, xem ra anh trong khoảng thời gian này quá mệt mỏi rồi, cử chỉ điên rồ rồi.
Tiểu Bạch mua cơm tối nhiều, Tiết Lam không cẩn thận ăn nhiều, chạy trong phòng vài vòng, thế là cô quyết định ra ngoài đi dạo để tiêu hóa.
Tiết Lam cầm kịch bản xuống lầu, trong thang máy đυ.ng phải Thời Chí và anh Hải, anh Hải thấy Tiết Lam, vẻ mặt thay đổi, lập tức khôi phục trạng thái cảnh báo.
“Trùng hợp vậy, hai người cũng ra ngoài à.” Tiết Lam cười ha hả phất tay chào hỏi.
Thời Chí gật đầu, nhẹ “Ừ” một tiếng, ánh mắt chuyển đến kịch bản trên tay Tiết Lam, ánh mắt dường như có chút nghi hoặc.
“À, tôi ăn có chút no, đi ra ngoài dạo để tiêu hóa.” Tiết Lam không có ý gì, giơ kịch bản trong tay lên: “Còn về cái này, không còn cách nào, kỹ năng diễn xuất kém lại không chịu cố gắng, tôi sợ ngày mai đạo diễn Trần sẽ đánh tôi.”
Dứt lời, Tiết Lam còn nói thêm: “Đúng rồi, hôm nay cảm ơn anh đã nói giúp tôi ở đoàn làm phim.”
Thời chí khẽ vuốt cằm, không nói gì, tính anh vốn lạnh lùng, nhạt nhẽo cũng là chuyện bình thường.
Nhưng không sao, Tiết Lam như quen rồi, nhìn bộ quần áo thể thao trên người, hỏi: “Anh muốn đến phòng tập thể dục sao?”
Thời Chí lắc đầu, thấp giọng trả lời: “Không phải, tôi chạy vài vòng gần đây.”
Tiết Lam hững hờ “À” một tiếng, không biết nghĩ chuyện gì, đột nhiên hỏi: “Vậy anh chạy ở công viên nhỏ trước khách sạn hay là chạy ở hồ nhỏ bên cạnh?”
“Tôi quen chạy ở công viên.” Thời Chí không hiểu nhìn về phía Tiết Lam, “Sao vậy?”
Tiết Lam lắc đầu: “Không sao, tôi nghĩ ngược hướng với anh, anh chạy công viên, vậy tôi sẽ đi dạo ở hồ nhỏ bên cạnh.”
Dứt lời, cô còn bổ sung một câu: “Tôi thanh danh không tốt, lại dễ bôi đen, lỡ như bị paparazi chụp cùng một khung hình, còn không biết bọn họ sẽ viết linh tinh thế nào đâu, đến lúc đó anh nhất định sẽ bị tôi làm cho liên lụy.”
“Không được, đợi chút nữa hai người rời khỏi khách sạn trước, tôi sẽ ở lại ra sau, chúng ta sẽ đi ngược hướng!”
Tiết Lam nói được làm được, sững sờ nhìn Thời Chí và anh Hải rời khỏi khách sạn, sau đó cô mới ôm kịch bản chậm rãi đi ra, không quay đầu đi đến hồ nhỏ bên cạnh.
Mà lúc này, Thời Chí và anh Hải cách đó không xa, vừa lúc thu hết cảnh này vào mắt.
Anh Hải: “…”
Đột nhiên cảm thấy mặt hơi đau!