Chương 5.1: Thấy máu
Editor: L’espoir.*
Vị khách không mời mà đến này, trong nháy mắt làm cho không khí vui mừng náo nhiệt bắt đầu trở nên căng thẳng.
Rất nhiều tầm mắt không ngừng thăm dò qua lại trên người Chu Dần Khôn và Thác Sa, ai cũng biết trong hai đứa con trai của Saipon, con trai lớn là người nối nghiệp, quanh năm ở Thái Lan, mà con trai út Chu Dần Khôn thì không có chỗ ở cố định, phần lớn thời gian đều bay khắp châu Á như Ấn Độ, Iran, Myanmar, thời gian ở Thái Lan rất ít.
Nhưng lần này, hắn vậy mà cố ý tới mừng thọ lần thứ sáu mươi của Thác Sa.
Hơn nữa, xem ra người tới không có ý tốt.
Những tin đồn về Chu Dần Khôn hoàn toàn khác với Chu Diệu Huy mà mọi người biết đến.
Chu Diệu Huy tính cách giống Saipon, chính bởi vì làm người chững chạc khiêm tốn, mới được ông lão chỉ định là người nối nghiệp.
Mà Chu Diệu Huy còn có quan hệ không nhỏ với chính phủ Thái Lan và quân đội, mấy năm nay Saipon cố ý thu hẹp hoạt động kinh doanh thuốc phiện, tẩy trắng thân phận, Chu Diệu Huy đi lại khắp nới, làm rất tốt mọi việc.
Nhưng con người Chu Dần Khôn này có tính tình trái ngược với bố và anh cả của hắn, hai mươi lăm tuổi đã làm ra tiếng xấu vang dội.
Người này làm ăn cờ bạc ma túy cái gì cũng làm, vả lại tùy tâm sở dục không theo quy củ trên đường làm việc, lúc mười lăm mười sáu tuổi trốn đạn còn nhiều hơn ăn cơm.
Sau đó Saipon giao quân vũ trang đã thành lập cho hắn, mục đích là muốn giữ một bùa hộ mệnh, kết quả Chu Dần Khôn sau khi tiếp nhận làm việc càng ngày càng lớn càng công khai kiêu ngạo, Saipon muốn thu hồi lại, nhưng cũng đã bất lực.
Người đàn ông chậm rãi đi tới, “Chú Thác Sa, sao lại bên nặng bên nhẹ vậy? Ông già nhà cháu cũng không phải chỉ có một đứa con trai, như thế nào còn mời một người bỏ một người đây?”
Thác Sa nghe ra lời này có ẩn ý, tuy rằng biết Chu Dần Khôn là loại người nào, nhưng bằng giao tình giữa ông và Saipon, Chu Dần Khôn không đến mức nháo sự trước mặt mọi người trong tiệc mừng thọ lần thứ sáu mươi của ông, dù thế nào cũng sẽ chiếu cố đến mặt mũi.
“A, Khôn tới rồi.” Thác Sa cười nói, “Cháu quanh năm không ở Thái Lan, muốn gọi cũng không tìm được người. Đến rồi thì ngồi ở bàn chính đi, thằng nhóc này đi qua một bên.”
Trước mắt đứa trẻ cũng chỉ có một người là Song En ở bàn chính, ông nội lên tiếng cậu không dám không nghe, gật gật đầu liền nhường vị trí ghế.
“Từ từ đã.”
Song En chợt lạnh sống lưng, một bàn tay to như rắn độc nắm chặt gáy cậu.
Bàn tay đó nóng rực lại khô ráo, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, tàn thuốc rơi trên vai cậu, nóng đến Song En co rụt lại.
Sau đó, một gương mặt tuấn tú tiến đến bên cạnh, “Đây là cháu trai của chú Thác Sa đúng không? Sao thằng nhóc này lại không có lễ phép gì cả, không biết gọi người à?”
Sắc mặt Thác Sa hơi thay đổi.
Nhưng Chu Dần Khôn không có ý định buông Song En ra.
“Song En, gọi chú Khôn đi cháu.”
Cổ Song En cứng đờ không cử động được, lúc này cậu biết rõ, người này là tới tìm lỗi.
Đây là mừng thọ lần thứ sáu mươi của ông nội, cậu không hy vọng phát sinh bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.
Vì thế cậu thuận theo mở miệng: “Chú Khôn.”
Mặc dù không thích người ta gọi hắn là chú, nhưng bối phận bày ra ở đó, Chu Dần Khôn cười: “Rót chén rượu cho chú nào.”
Song En nhìn Thác Sa, Thác Sa cau mày, “Khôn, có chuyện gì nói, cậu nói với tôi.”
Chu Dần Khôn thấy Song En ngoan ngoãn rót rượu, lúc này mới nhìn Thác Sa, “Chú à, cháu chính là tới mời chén rượu thôi, khẩn trương cái gì?”