Chương 4.2: Gặp lại

Chương 4.2: Gặp lại

Editor: L’espoir.

*

Thác Sa cười ha ha, xua xua tay: “Đừng nói bậy, con nít con nôi. Học tập cho tốt!”

“Nói đúng rồi đấy, đây chính là bạn gái của tôi đó!” Song En lôi kéo Chu Hạ Hạ ngồi ở cuối bàn chính, “Ai cũng đừng hòng ức hϊếp cô ấy.”

Tất cả mọi người trên bàn cười.

Chu Hạ Hạ trừng đôi mắt xinh đẹp: “Cậu nói lung tung cái gì vậy, ai là bạn gái của cậu hả.”

“Ôi chao. Không nói như vậy thì mọi người sẽ hỏi miết đó,” Song En tiến đến bên tai cô, “Cũng không thể nói cậu là cháu gái của Saipon đâu đúng không?”

Chu Hạ Hạ lập tức gật đầu: “Không thể nói.”

Từ nhỏ đến lớn, vợ chồng Chu Diệu Huy đều bảo vệ con gái rất tốt, ít nhất trước mười tuổi, Chu Hạ Hạ đều chỉ cho rằng bố là một doanh nhân giàu có rất bận rộn, mẹ là nội trợ toàn thời gian.

Nhưng sau đó, cô nghe được tên của bố và ông nội từ tai của người khác, mới hiểu đến tột cùng nhà mình đang kinh doanh những gì.

Cô về nhà hỏi về vấn đề này, câu trả lời vẫn là: chuyện của người lớn trẻ con không cần quan tâm.

Mấy năm đầu, Chu Hạ Hạ quả thật khó hiểu, giáo viên nhà trường nói cho họ biết, thuốc phiện là vi phạm pháp luật, vi phạm pháp luật sẽ bị cảnh sát bắt đi tù.

Bạo lực, cầm súng cũng là vi phạm pháp luật, đυ.ng phải người như vậy phải tránh xa, phải báo cảnh sát.

Nhưng sự thật mà cô đã tận mắt chứng kiến không phải như vậy.

Điều cô không biết chính là, bất kỳ một chuyện nào đó làm đến mức cực đoan, đều sẽ có ảnh hưởng uy hϊếp cực lớn, rất khó có thể lay chuyển dễ dàng.

Các vấn đề của trẻ con luôn không tính là một chủ đề của cuộc trò chuyện.

Các món ăn lần lượt được dọn lên, Thác Sa uống đến mặt mũi đỏ bừng, đứng lên nói vài câu rồi nâng chén rượu lên, cả đại sảnh mấy trăm người liền nhao nhao cổ vũ, cực kỳ náo nhiệt.

Từ trước đến nay tiệc mừng thọ mời rượu đều là thời cơ tốt để nói chuyện, mắt thấy một đống người vây quanh Thác Sa mời rượu không chen vào nổi, không ít người đặt tâm tư trên người Song En.

Một đám người vây quanh, chen chúc Chu Hạ Hạ vốn đang chuyên tâm ăn thức ăn sang một bên.

“Này.” Thác Sa nhìn thấy một đám người vây quanh Song En mời rượu, bỗng nhiên nhíu mày, trong đại sảnh lúc ấy liền yên tĩnh lại.

Ai ngờ một giây sau Thác Sa sảng khoái cười to: “Song En là tiểu bối, nên để nó mời rượu chứ! Trẻ con không hiểu quy tắc, các vị thứ lỗi!”

Thác Sa vừa dứt lời, một giọng nói lười biếng từ cầu thang lầu ba truyền vào ——

“Oh, thật náo nhiệt nha chú Thác Sa.”

Thác Sa nghe thấy tiếng, xoay người nhìn về phía cầu thang.

Đột nhiên trở nên yên tĩnh, lúc này mọi người mới nghe thấy hình như có tiếng đập phá bên dưới.

Ngay sau đó một tay vén rèm cửa cầu thang ra, bởi vì người nọ quá cao, còn hơi cúi đầu mới đi vào.

Thấy rõ người đó tới, Chu Hạ Hạ bất ngờ hít sâu một hơi.

Chu Dần Khôn mặc một chiếc áo sơ mi in hoa lỏng lẻo, chỉ cài ba hai cái cúc áo, một tay đút vào túi giống như khách du lịch, tay còn lại kẹp một điếu thuốc, trên cổ tay nổi gân xanh, cũng đeo một chuỗi phật châu.

Nếu như nói lần gặp mặt trước hắn nhìn giống như một quý ông đàng hoàng, vậy thì lần gặp mặt này, chính là một tên côn đồ đời thứ hai không hơn không kém.

Thoạt nhìn cực kỳ giàu có lại cực kỳ trác táng.

Chu Hạ Hạ lập tức nhớ tới lời ba mẹ nói, yên lặng lui về phía sau hai bước, trốn vào trong đám người.