Chương 4

Qúy Hành ngước mắt lên, nhìn thấy người phụ nữ ngồi đối diện đang lấy ly nước chanh từ khay của người phục vụ rồi nhẹ giọng cảm ơn.

Anh cố ý dừng lại, khi ánh mắt của đối phương lại rơi vào người anh, anh chậm rãi nói: “Theo lời cha mẹ tôi, về nước để kết hôn.”

Ly nước chanh được Huyền Thanh chuẩn bị đặt lên bàn chợt như vô tình bị va vào mặt bàn phát ra âm thanh vang nhẹ.

Nước trong cốc gợn lên những gợn sóng nhỏ.

Giống như trái tim cô lúc này.

Cô biết rất rõ tính tình của Qúy Hành, không ai có thể ép buộc anh làm điều gì anh không muốn, kể cả đó là cha mẹ anh.

Cái gọi là “theo lời cha mẹ” chắc hẳn đã trải qua biết bao khó khăn gian khổ, cuối cùng cũng “tu thành chánh quả” với Vưu Ngọc Dao nên anh mới đồng ý nghe theo ý muốn của cha mẹ mà trở về Trung Quốc kết hôn.

Huyền Thanh nhanh chóng ổn định lại tinh thần, cô hơi ngước mắt lên, lộ ra vẻ kinh ngạc vừa phải.

Qua nhiều năm lăn lộn trong giới diễn xuất, cô đã học được cách nhanh chóng kiểm soát cảm xúc của mình.

"Vậy thì là việc vui rồi." Cô thậm chí còn không buồn xác nhận tên cô dâu, liền nâng ly lên: "Vậy tôi chúc anh có một đám cưới hạnh phúc."

Kể từ khi nói xong ánh mắt của Qúy Hành vẫn rơi vào trên người Huyền Thanh, không hề rời mắt dù chỉ một giây, vẻ mặt và giọng điệu của Huyền Thanh không chỉ cao thượng mà còn vô cùng chân thành, như thể từ đáy lòng cô thật sự đang vui mừng cho anh.

Đôi mắt anh chợt tối sầm, đồng tử đen láy như màn đêm dày đặc: “Đợi khi nào đến ngày cưới hẳn nói câu đó thì thích hợp hơn. Bây giờ còn quá sớm.”

Giọng điệu anh có chút kỳ lạ.

Huyền Thanh nghe thấy nhưng không có ý định đào sâu vào vì điện thoại di động của cô chợt reo lên.

"Chị Thanh! Chúng em gặp tai nạn! Chị mau ra ngoài đi! Tình trạng khẩn cấp lắm rồi!" Giọng nói của trợ lý rất lo lắng.

Huyền Thanh đáp lại rồi liền cúp điện thoại, cô áy náy nhìn Qúy Hành: "Xin lỗi, có chút chuyện xảy ra nên tôi phải xử lý."

Ở cửa sau sảnh tiệc, trợ lý thong thả cất điện thoại di động, rồi dựa vào cửa xe bảo mẫu, thản nhiên ngậm một cây kẹo mυ"ŧ trong miệng, dáng vẻ vô cùng yên tĩnh chứ không hề có vẻ lo lắng như lúc vừa gọi điện thoại.

Tài xế Tiểu Lưu thò đầu ra ngoài cửa sổ xe: “Không tệ, càng lúc diễn càng chuyên nghiệp rồi đấy.”

Trợ lý An An nâng cằm cười nói: “Cái này gọi là gần đèn thì sáng.”

Chỉ chưa đầy năm phút sau đã nhanh chóng thấy bóng dáng Huyền Thanh đi giày cao gót ra khỏi cửa sau.

Dù đã chứng kiến tình huống này nhiều lần nhưng Tiểu Lưu vẫn không khỏi thở dài: “Bí quyết chị Thanh dạy cô quả nhiên có hiệu quả.”

Đối với những hoạt động do công ty sắp xếp như này, Huyền Thanh đều hoãn lại tất cả những hoạt động không cần thiết, còn đối với những hoạt động thực sự cần thiết còn lại, trước khi đi vào, Huyền Thanh sẽ nói trước cho trợ lý An An một khoảng thời gian, nếu tới giờ đó mà cô còn chưa ra thì cô ấy sẽ gọi cho cô, là cuộc gọi giống như lúc nãy.

An An mở cửa xe, đưa khăn choàng cho Huyền Thanh.

Huyền Thanh ngồi vào trong xe, cô cởi bỏ đôi giày cao gót mang nãy giờ chuyển sang mang một đôi giày bệt thoải mái hơn, rồi tựa lưng vào lưng ghế nhắm mắt thư giãn, toàn thân cô lúc này đều lộ ra vẻ mệt mỏi.

Mái tóc xoăn được vén sang một bên, để lộ khuôn mặt thanh tú và chiếc cổ trắng nõn, hàng mi dài mềm mại dưới mắt, che đi đôi mắt dịu dàng ngấn nước.

Trong lòng Huyền Thanh không hề bình yên như vẻ bề ngoài, cô không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Qúy Hành trong hoàn cảnh như vậy.

Dáng vẻ vừa rồi của cô gần như có thể nói là hốt hoảng chạy trốn.

Bởi vì chỉ cần cô ở lại thêm một phút nữa, cô sẽ khó có thể giữ được vẻ ngoài bình tĩnh và lãnh đạm.

Khi cô mỉm cười chúc anh một đám cưới hạnh phúc, cả cảm xúc và vẻ mặt cô đã cố gắng hết sức để có thể tỏ ra bình thản.

An An vỗ vai tài xế Tiểu Lục, ra hiệu cho anh ta lái xe vững vàng hơn.

Đi được nửa đường, Huyền Thanh thu hồi tâm tư, chợt mở mắt ra: “Ngày mai lịch làm việc của chị thế nào?”

An An nhanh chóng lấy máy tính bảng từ trong chiếc túi đeo vai lớn cô ấy đang mang ra, vội vàng mở bảng lịch trình ra, lướt tới lịch trình cho ngày mai, giọng điệu cô ấy lập tức trở nên phấn khích: “Chị Thanh, sáng mai chị chỉ có một lịch trình duy nhất đó là hợp tác cùng Lâm Nam Ý chụp ảnh bìa cho tạp chí Thịnh Duyệt.”

Huyền Thanh nhéo lông mày: "Lâm Nam Ý?"

Nếu cô nhớ không lầm thì nam thần tượng nổi tiếng qua cuộc thi tìm kiếm tài năng mùa hè năm nay chính là thần tượng của trợ lý An An.

"Đúng vậy!" An An kích động gật đầu một cách điên cuồng: "Chị Thanh, đó chính là Lâm Nam Ý mà trước đây em từng nói với chị! Em rất hâm mộ anh ấy!"