Chương 3

Nghĩ đến kịch bản cô ta để mắt đã lâu có nguy cơ bị người khác giật mất, Hứa Phán Phán có chút lo lắng. Khi mấy người đã ngừng nói chuyện, cô ta liền thay đổi vị trí, tiến tới đứng trước mặt Qúy Hành, hơi nâng ly rượu trong tay lên: "Ngài Quý..."

“Thật xin lỗi.” Quý Hành gần như cùng lúc cắt ngang lời cô ta, giọng điệu đầy lạnh lùng: “Xin nhường đường.”

“Cô đang cản đường tôi.”

Nụ cười của Hứa Phán Phán cứng đờ trong giây lát, nhưng cô ta kịp nhanh chóng phản ứng lại và tránh sang một bên: "Tôi thực sự xin lỗi."

Người đàn ông trước mặt khá hài lòng với phản ứng của cô ta, anh thản nhiên gật đầu, sau đó ánh mắt anh liền lướt qua cô ta, như xuyên qua không trung mà lướt qua luôn cả cô.

Kim giây đồng hồ trở lại vị trí mười hai giờ, khi thời gian đến, Huyền Thanh lập tức tóm lấy cô bé bên cạnh chuẩn bị rút lui.

Bất ngờ thay, lúc cô đưa tay ra nhưng chỉ có thể chộp lấy một khoảng không khí.

Cô bé không biết từ lúc nào đã lùi lại hai bước và đứng thẳng lên, nghiêm túc như thể sắp bị lãnh đạo tới kiểm tra.

Huyền Thanh dừng lại, trong lòng cô chợt dâng lên một loại dự cảm không tốt.

Quả nhiên, trong giây tiếp theo, giọng nói nhiệt tình và nồng nhiệt của người đứng đầu thương hiệu vang lên từ phía sau:

"Nào, ngài Qúy, để tôi giới thiệu với ngài. Đây là cô Huyền Thanh, và cô bé bên cạnh ngài là Tống Dung Vân. Hai người này đều là những người đại diện cực kỳ xuất sắc đã nhiều lần hợp tác với chúng tôi."

Mọi chuyện đã kết thúc và tình huống mà cô ít mong muốn nhất cuối cùng cũng xảy ra.

Tống Dung Vân, cô bé vừa ở cùng Huyền Thanh, trên mặt liền lộ ra vẻ bối rối, giọng nói cũng trở nên cứng ngắc vì căng thẳng.

"Xin chào, ngài Quý."

Trong lòng Huyền Thanh âm thầm thở dài, cô nhắm mắt lại che giấu cảm xúc phức tạp của mình.

Sau khi quay người lại, trên mặt cô hiện lên một nụ cười chuẩn mực: "Xin chào, ngài Quý."

Đôi mắt đen láy của Qúy Hành nhìn thẳng vào cô, dừng lại một lát.

Người phụ nữ trước mặt tuy rằng mím môi, khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười vẫn không đến được trong mắt, vẻ dịu dàng quen thuộc trong đôi mắt trong veo đã không còn nữa, hoàn toàn giống như hai người xa lạ lần đầu gặp nhau, cả giọng điệu cũng vậy, nghe vừa lịch sự vừa xa cách.

Huyền Thanh cũng đang nhìn anh.

Ba năm không gặp, anh dường như đã trưởng thành hơn trước, tất nhiên cũng càng quyến rũ hơn.

Dù anh có tính tình lãnh đạm, vẻ ngoài lịch lãm và phong độ luôn mang theo cảm giác xa lạ khiến người ta phải xa lánh hàng ngàn dặm nhưng anh cũng không thể ngăn được nhiều phụ nữ đổ xô về phía mình như thiêu thân lao vào lửa.

Ánh mắt họ chạm nhau, một ánh mắt vừa quen vừa lạ.

Qúy Hành im lặng một lát.

Trên chiếc cổ thon gọn, yết hầu anh khẽ di chuyển lên xuống, anh chậm rãi lên tiếng, bên tai cô liền vang lên một giọng nói từ tính, nhưng vẫn mang âm điệu quen thuộc:

"Đã lâu không gặp em."

Người quản lý cấp cao hiển nhiên rất kinh ngạc: “Hai người... quen nhau à?”

Qúy Hành ngồi xuống trên sô pha, đôi mày nghiêm nghị bị ánh sáng phản chiếu làm dịu đi, hiếm khi nói thêm vài câu với vị quản lý cấp cao kia:

"Bạn cũ mà thôi."

Huyền Thanh cũng không có ý định giải thích, hơn nữa Qúy Hành nói không sai, bọn họ quả thực chỉ là bạn cũ quen nhau từ nhỏ.

Người quản lý cũng là một người thông minh, thấy tình thế hiện tại có chút tế nhị, ông ấy liền nháy mắt với Tống Dung Vân vẫn đang đứng thẳng bên cạnh.

Hai người liền im lặng rời đi, để lại Qúy Hành và Huyền Thanh có không gian nói chuyện riêng.

Qúy Hành liếc nhìn cô một cái, anh nhếch khóe môi, lạnh lùng nói như mọi khi: “Xem ra em làm việc trong giới giải trí rất tốt?”

Năm họ tốt nghiệp đại học, vị bạch nguyệt quang Vưu Ngọc Dao của Qúy Hành liền muốn ra nước ngoài học cao hơn, Qúy Hành không nói một lời cũng đi theo cô ta ra nước ngoài, còn những người bạn còn lại của anh cũng bắt đầu dấn thân vào sự nghiệp của riêng họ.

Chỉ có Huyền Thanh là không có hứng thú với công ty của gia đình mình, sau khi nhận được danh thϊếp từ mấy người tìm kiếm tài năng, cô liền quay người bước vào giới giải trí.

Cô cảm thấy rất thú vị khi trải nghiệm nhiều tình huống cuộc sống khác nhau thông qua diễn xuất.

"Được rồi."

Vẻ mặt Huyền Thanh vẫn bình tĩnh, cô trả lời câu hỏi của anh bằng một câu ngắn gọn rồi cố tình chuyển sang chủ đề khác: "Còn anh thì sao, anh trở về đột ngột như vậy, bạn bè của chúng ta chắc cũng chưa ai hay biết gì."

Một tay Qúy Hành nới lỏng cổ áo, anh dựa vào trên sô pha, vẻ mặt có chút mệt mỏi: "Ở nhà có việc gấp nên quay về, không kịp báo trước cho mọi người."

Qúy Hành có vẻ lo lắng như vậy, thật là kỳ quái.

Cô thản nhiên nói thêm: “Điều gì có thể làm anh lo lắng đến vậy?”

Trước kia bất kể Qúy Hành làm gì, anh đều hành động chậm rãi bình tĩnh, việc gì anh làm cũng đều nắm chắc ít nhất là tám phần, chưa bao giờ thấy anh vội vàng.