" NAM ƠI... NAM ƠI..... MÀY HÃY TRẢ LỜI TAO ĐI NAM ƠI..." Bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng gọi tên mình.
Thì ra đó là cha Thái.
"NAM ƠI CẬU ĐANG Ở ĐÂUUUU..." giờ thì là con bé Đào.
"Ơ thì ra tôi là người được cho là mất tích cơ á" tôi lúc này ngạc nhiên vãi chưởng, vì thế tôi quyết định chơi họ một vố.
Anh công an lúc nãy cũng tới bên họ an ủi mọi người.
"Nào chúng ta cùng đồng thanh gọi Nam đi" Tâm đề xuất, cả đám gật đầu và bắt đầu đồng thanh.
"NAM Ơi....".
"Tui đây". Tôi rón rén đứng đằng sau họ.
Cả đám giật mình quay lại nhìn tôi, sau đó họ òa khóc lao vào ôm tôi và giãy đành đạch.
Anh cảnh sát khi nãy cũng cạn lời trước tình huống này.
"ÔI D*m, THẰNG LÌN NÀY M ĐÃ ĐI ĐÂU VẬY, TAO CÒN TƯỞNG M CHẾT RÔI......" Cha Thái mắt đẫm lệ ôm siết cả cổ tôi.
"Nghẹt...thở tao... khặc..... tao chết.. thật bây giờ." tôi cố nói trong sự tuyệt vọng.
"Thằng Nam không chết do sạt lở mà chết do nghẹt thở đấy Thái à." Hồng rơm rớm nước mắt vỗ đầu Cha Thái.
"Trời ơi tụi tui lo cho ông lắm á Nam" Hùng cũng đã đỏ ửng mắt .
"Ông đã đi đâu cả đêm qua vậy Nam" Tâm nghẹn ngào hỏi tôi.
"Thật ra tối qua nhà tôi có việc gấp, xin lỗi vì đã không báo trước." tôi gãi đầu.
Thật sự sau khi thấy cảnh mọi người lo lắng cho tôi, tôi thực sự rất xúc động, đây là điều quý giá nhất mà tôi cảm nhận được từ trước tới giờ.... Nhưng mà tôi thấy Đào đứng từ phía xa nghẹn ngào khóc không thành tiếng... cô ấy nói nhỏ điều gì đó, tôi không nghe được. tuy nhiên tôi dựa vào khẩu ngữ cũng đã biết được nội dung...
Sau hôm đó mọi người quyết định ai về nhà nấy hẹn bù kèo bữa nào đó, còn riêng tôi là phải chở cha Thái về vì chiếc xe đạp quý giá của nó, (phương tiện đi học của tôi) đã bị một tảng đá đè cho nát bét nhìn thật đau lòng, con chiến mã đã sát cánh cùng tôi và cha Thái qua rất nhiều trận chiến, trong đó có giai thoại về việc hai đứa ngồi cong cả vành xe khi đi học và cả tôi và nó đều phải vắt kiệt cái ví để sửa xe. ôi tuổi trẻ, thật đáng nhớ.....
Sau khi chở cha Thái về đến nhà tôi nhanh chóng lấy lại đồ của mình và quay về tiệm thuốc.
Đã hơn mười giờ sáng, cô ấy vẫn trong tình trạng hôn mê, tôi lo lắng, thấp thỏm khi sau này không biết phải đối mặt tương lai làm sao nếu bị phát hiện, mà chuyện này sớm muộn cũng bị lộ thôi.... tôi cúi mặt xuống bên cạnh giường bệnh suy nghĩ nhiều viễn cảnh đen tối sau này, bỗng nhiên bàn tay cô ấy nắm chặt lấy tay tôi, tôi giật mình nhìn lên, cô nàng đã bắt đầu tỉnh giấc, miệng phát ra ngôn ngữ xa lạ.
Cô ấy từ từ mở mắt ra, nhìn xung quanh, và dừng lại khi nhìn thấy tôi, ngay lập tức cô ấy hét ầm lên bắt đầu hoảng loạn, tôi cố gắng trấn tĩnh cô ấy nhưng không được, cô ấy ngay lập tức thớ được con dao tôi để trên bàn cũng với dĩa trái cây chĩa thẳng vào tôi. bằng vài vốn từ nhật bổn mà tôi học được thông qua xem anime tôi nhanh chóng thốt ra hết để mong cô nàng có thể bình tĩnh lại, nhưng kết quả nằm ngoài dự đoán, cô ấy có vẻ như càng hỗn loạn hơn.
Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra, 1 tay giơ ra nhằm ra hiệu cô ấy bình tĩnh lại, một tay cố nhập nội dung tôi muốn dịch qua tiếng nhật "làm ơn bình tĩnh lại, tôi không phải người xấu, tôi sẽ không làm hại cô, sau một lúc tôi giơ điện thoại ra trước mặt cô ấy, nàng ta đã dừng tay lại và có vẻ đang cố đọc nội dung trên điện thoại của tôi.
Nhìn mặt cô ấy như đã hiểu ra vấn đề sau đó cô nàng lấy điện thoại từ trên tay tôi và nhập nội dung vào, mất một lúc lâu tôi mới được đọc nội dung ở trong đó, trông cô ấy có vẻ bớt phòng bị hơn rồi, cô ấy đưa tôi cái điện thoại với nội dung. " anh là ai? Và tôi đang ở đâu đây? Tại sao tôi lại ở đây?" trước một tràn câu hỏi như thế tôi cũng chỉ đành ngồi xuống và và kiên nhẫn giải thích cho cô tất cả mọi việc, trông cô ấy có vẻ không tin. tôi cũng không biết nói sao cho cô ấy hiểu nữa... sau khi xác nhận được rằng cô ấy đang ở Việt Nam, cô ấy mới dần tin những lời tôi nói.
Theo trí nhớ cuối cùng thì cô đang đi chơi với đám bạn tự dưng khi y lại đang ở đây. Tôi cố gặn hỏi thông tin ngày tháng địa điểm cô ấy đi chơi, nhưng có vẻ cô ấy không muốn trả lời cho lắm.
Tôi đành trấn tĩnh cô ấy lại và bảo rằng cô ấy đợi ở đây tôi sẽ đi làm chút đồ ăn cho cô ấy.OMG, trông lúc cô ấy hoảng sợ trông cũng dễ thương cực, không biết sau này có nên chọc cô nàng này mỗi ngày không, trái tim tôi cảm thấy ấm áp quá.
sau một vài thao tác cơ bản, tôi đã làm được tô cháo thịt cho cô ấy, cô nàng trầm hẳng xuống, bắt đầu rơm rớm lệ, tôi cũng không biết phải dỗ như thế nào, cũng chỉ đành ngồi xuống đút cho cô ấy ăn thôi... Ban đầu trông cũng không muốn ăn, chắc tại tưởng tôi lại đầu độc cô nàng này, thấy vậy tôi nhập tin nhắn rằng.
"không sao đâu chỉ là cháo thôi, nếu cô không tin tôi có thể ăn thử trước cho cô xem."
Cô nàng gật đầu, tôi đành phải nếm trước mặt cô nàng để cô ấy yên tâm, và từ tốn đút cho cô ấy ăn.
Sau khi ăn muỗng đầu cô ấy bấc giác nói " Oishĩ" hai má phồng lên đôi mắt nhắm chặt lại như đang thưởng thức món ăn. "Nhìn biểu cảm là biết thấy ngon rùi, nhưng mà đừng làm như thế nữa được khum trái tim tui hong chịu nổi nữa đâu...á..á...á..." tôi quay mặt chỗ khác cố gắng không làm gì mờ ám.
kể từ đó tôi chính thức đổ cô nàng này.
To be continued.