Chương 2-1: Hoảng hốt

Tôi đã thay đổi lộ trình, thay vì chạy đi tìm nơi cắm trại, tôi cố chạy một mạch xuống chân núi, cơ thể tôi cảm giác như sắp gãy đến nơi rồi nhưng có vẻ tôi đã tìm được một con đường, tôi không muốn phí thời gian ở đây tại vì những kẻ vô nhân đạo kia có lẽ đã quay lại căn hầm và phát hiện được mẫu vật thí nghiệm của chúng đã bỏ trốn.

May mắn rằng tiệm thuốc của mẹ tôi nằm khá gần chỗ này nên có lẽ chỉ một chút xíu thôi là sẽ tới, bầu trời đã sáng hơn, tôi nghĩ lúc này cũng đã bốn hoặc năm giờ sáng rồi, hi vọng rằng tôi đủ sức để đi đến đó trước khi trời sáng.

Trong quá trình này tôi đã phải quay lại nhìn cô nàng này rất nhiều lần. thành thật rằng tôi có thể đã đổ gục trước vẻ đẹp của nàng, tuy giống đồng phục của nhật bản, nhưng cô ấy lại có nét giống người phương Tây, có lẽ là con lai chăng. Thôi thì không nghĩ nhiều nữa tôi nên nhanh chóng đưa cô ấy tới nơi càng sớm càng tốt.

Đã có một vài chiếc xe đi ngang qua, tôi sợ họ nghĩ không phải về tôi và cô ấy, hoặc là chỉ mình tôi, ngoài trời phủ một lớp sương mỏng, tôi đã dừng lại nghỉ ngơi một chút cởi chiếc áo phông của mình ra và chườm lên người nàng. sau vài phút tôi lại tiếp tục cuộc hành trình.

Sau hơn chục phút lúc này trời đã rạng sáng, tiếng gà gáy làm vang một vùng tĩnh lặng. Chúng tôi đã đến kịp lúc trước khi mẹ tôi đến, tôi thi thoảng cũng tới đây phụ mẹ của mình nên tôi có chìa khóa, tôi vội vã mở cửa cõng cô nàng vào trong chiếc giường bệnh.

Tôi ngồi thở đứt cả hơi, nhưng vẫn cố gắng băng bó vết thương cho nàng, sau một vài thao tác sơ cứu đơn giản, tôi đã biến cô ấy thành xác ướp, cảm thấy thật tệ khi bản thân chả làm được gì nên thân cả, nghĩ lại tôi cũng nể mình thật chạy một mạch trên núi xuống đây muốn gãy chân luôn á, điều quan trọng bây giờ đó là phải nhanh chóng tìm cách giấu mẹ tôi trước khi bà ấy đến đây.

Bỗng nhiên có tiếng mở cửa... tôi giật mình, sao hôm nay bà ấy tới đây sớm thế, không phải bình thường mãi đến bảy giờ mới tới đây ư? Nhưng mà cũng không loại trừ khả năng đó chính là cái tổ chức vô nhân đạo kia đã tìm đến đây. Tôi nhanh chóng chạy ra xem là ai.

"Ơ Nam sao con lại ở đây không phải là con đi chơi với các bạn rồi à." mẹ tôi ngạc nhiên.

"À..thì Thằng Thái hôm qua nó chơi sung quá nên bị té xước chân, vì không chuẩn bị đồ y tế nên con phải chạy về đây lấy mang lên đó" Tôi luống cuống.

"Tin vui là đây là mẹ của tôi, còn tin buồn là tôi chưa chuẩn bị cái gì hết, không lẽ sắp bị lộ rồi". Tôi thầm nghĩ trong lo lắng.

"Trời à có sao không? Để mẹ đi lấy thuốc cho, nhìn con kìa mồ hôi nhễ nhại, nghỉ tí rồi đi tắm đi không bị cảm".

" DẠ vâng... sao hôm nay mẹ tới sớm thế, bình thường giờ mẹ đã dậy đâu?". tôi lo lắng hỏi mẹ.

"À mẹ xuống đây lấy đồ, nay bố với mẹ lên thành phố thăm bà nội, bà bị ốm mấy hôm nay, có lẽ nay mai bố mẹ không về được con tự lo cho mình nhé, tiền mẹ để ở trong tủ, nhớ ăn uống ngủ nghỉ để thứ hai còn đi học."

"DẠ vâng ạ, vậy mẹ để nó ở đâu con vô trong lấy cho ạ." tôi nở một nụ cười rạng rỡ, thật may mắn khi mà nay bố mẹ có việc nên không thể ờ nhà được.

"Cho con gửi lời hỏi thăm đến bà nhé, mong bà sớm khỏe lại."

"Ừ được rồi, đây thuốc đây, chơi bời nhớ cẩn thận nhá".

Sau khi lấy đồ mẹ tôi cùng bố đi lên thành phố, ngoài ra bà còn để con xe máy ở đây.

Xét về tình hình hiện tại thì có lẽ cô ấy sẽ không sớm tỉnh dậy đâu, nên tôi đã chuẩn bị một ít đồ ăn và cốc ước để cô ấy có thể ăn sau khi tỉnh lại, và bây giờ tôi cần phải quay lại khu trại thôi.

Đã bảy giờ hơn có lẽ mọi người đã dậy và chuẩn bị làm bữa sáng "trời ơi mình đuối sức quá ~" tôi than thở.

Sau khi đến nơi, tôi ngạc nhiên vì có xe của cảnh sát, và xe cứu thương và đội cứu hộ cứu nạn, không lẽ do cơn địa chấn tối qua đã gây ra chuyện gì ở khu trại.

Tôi nhanh chóng đi đến hiện trường, một viên công an dừng xe tôi lại.

"Xin lỗi cháu nhưng mà đường ở đây đã bị phong tỏa, tối qua tại đây đã có 1 trận động đất gây ra sạt lở ở 1 số nơi đây là hiện tượng kì lạ vì ở đây chưa từng ghi lại có vụ động đất nào trong lịch sử".

"Cái gì? bạn bè cháu còn cắm trại ở trên đó, họ có bị làm sao không?" tôi hoảng hốt.

"Họ vẫn ổn, bọn chú đã di tản ra tới nơi an toàn, ở ngay bên kia thôi, hiện tại bọn chú vẫn đang lập đội cứu hộ cứu nạn vì hôm qua còn một người bị mất tích trên núi?".

"Còn một người mất tích? là ai vậy ta?" Tôi có hơi hoang mang

"Vậy thôi cháu xin phép đi ạ...".

Từ hôm qua tới giờ có nhiều pha làm tôi thót tim vãi, không khéo sau này đột quỵ thì nguy. Phải nhanh chóng quay lại thôi.