Tôi cũng tiến đến chung vui cùng bữa tiệc. Trong bữa tiệc ai nấy cũng rất vui, duy chỉ có điều là mỗi tôi để ý, là Char Thái nhìn con bé (ĐÀO) suốt buổi tiệc.
Hôm đó tôi đã uống khá ít, nhưng mà tiểu lượng hơi thấp nên tôi gục lúc nào không hay. Nửa đêm tầm 2 giờ, đột nhiên tôi tỉnh giấc do mắc tiểu, tôi ngồi dậy nhìn ra bên cạnh là Char Thái, nó ngáy cũng to thật đấy rồi đứng dậy đi vệ sinh.
Mắt nhắm mắt mở không biết thế nào, tôi bị lạc... Sao lại bị lạc vào lúc này chứ, tôi chỉ bước đi vài bước rồi xả lũ thôi mà, chết thật tôi để quên điện thoại trong túp lều rồi, tôi phải nhanh chóng quay về thôi.
Đi mãi đi mãi tôi đã không biết đã trôi qua bao lâu, nhưng đôi bàn chân tôi đã thấm mệt nơi cắm trại lại không thấy đâu tôi lại nhìn thấy một cái hầm trú ẩn ạ, cái hầm trông khác cũ kĩ chắc bị bỏ hoang lâu rồi, nghĩ cũng nản tôi đang tạm thời ngồi xuống nghỉ ngơi.
Định bụng là sáng mai trời sáng thì tìm đường dễ hơn, Bỗng nhiên mặt đất rung chuyển, tôi hoảng hồn đây là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm cảm giác này, cơn địa chấn ngày càng mạnh hơn làm tôi hoảng sợ, tôi đã không do dự mà mở cái cửa hầm và chui vô đó láng nạn, thật bất ngờ, ngay sau khi mở cửa tôi lại thấy ánh sáng ở bên dưới những bậc cầu thang. Tôi nhanh chóng trốn vô trong chờ đợi.
Sau vài phút cơn địa chấn cũng đã dừng lại, tôi đã định đi ra khỏi đây để không làm phiền người bên dưới, nhưng mà cơn tò mò của tôi lại trỗi dậy, không biết dưới đó là gì, có khi nào là một địa điểm nghiên cứu bí mật? Hay là những người vô gia cư đã tìm được nơi này sống ở đây? Tệ hơn là bọn người đột biến (nghiện) đang sử dụng năng lực ở dưới này...
Thành ngữ Anh có câu : " Sự tò mò hại chết con mèo". Tôi thấy nó khá giống với hoàn cảnh của tôi ngay lúc này, đứng ở mép cửa nơi mà nguồn sáng đang phát ra, ánh đèn chập chờn, tôi nghe có tiếng chập điện ở đây, đúng như tôi nghĩ nơi này là một căn phòng thí nghiệm, tôi ngó vào trong, không thấy ai ngoài đống đổ nát, có lẽ bị sụp đổ bởi cơn địa chấn ban nãy, ở phía trong tôi có nhìn thấy một cái bảng lớn trên đó có ghi là "pờ rồ ject... the true love"?
tôi đi một vòng không phát hiện thấy người, ở giữa phòng là một cái kén, tôi bước về phía nó kiểm tra ... Khoan đã tôi thấy ai đó nằm bên trong.
Tôi đơ ra một lúc, ngạc nhiên với thứ trước mắt tôi, đó là một cô gái rất xinh đẹp, đồng phục thủy thủ như học sinh Nhật Bản mà tôi hay thấy trong những quyển truyện tranh, mái tóc màu bạch kim tỏa ra ánh sáng kì lạ trải dài đến dưới thắt lưng, cô ấy nằm ở giữa cỗ máy này, quả thực trông cô ấy rất xinh đẹp tôi đã nhanh chóng đổ gục trước vẻ đẹp của nàng. Ra đây là cảm giác của Cha Thái ư?...
Tôi nhanh chóng kéo cô ấy ra khỏi cái kén và cõng cô ấy và rời khỏi đây ngay lập tức trước khi nơi này sụp đổ, rời khỏi hầm tôi chạy một mạch về một hướng mong rằng sẽ tìm thấy nơi cắm trại và dùng phương tiện nào đó đưa cô gái này đến bệnh viện gần nhất.
"khoan đã.... ban nãy là một phòng thí nghiệm, không có ai ở trong ngoài trừ cô gái này, và cô ấy nằm trong chiếc kén, có nghĩa là cô ấy là vật thí nghiệm, nếu mình đưa cô ấy đến bệnh viện thì cô ấy sẽ bị phát hiện và sẽ bị tiếp tục làm ba cái thí nghiệm vô nhân đạo kia, không được mình không thể để cho việc đó xảy ra." Tôi nhanh chóng thay đổi lộ trình, bởi vì mẹ tôi là chủ một tiệm thuốc nhỏ và tôi có vài kiến thức về sơ cứu học được từ mẹ nên tôi nghĩ tôi lo vụ này được, tốt cứ theo thế mà làm.
to be continued.