Nhóm dịch: Mèo Đen
Bùi Kình Nam nhìn thấy Tần Tiểu Bắc vẫn đứng lù lù dưới vòi hoa sen, anh không nói gì nghiêng mắt nhìn cô một cái, duỗi tay cầm lấy một cái khăn tắm trên kệ.
Anh đóng vòi hoa sen lại, đưa tay kéo cô vào trong ngực, dùng khăn tắm quấn cô kỹ lưỡng rồi ôm ra ngoài.
Tần Tiểu Bắc giãy dụa: "Tôi vẫn chưa tắm sạch."
Sắc mặt Bùi Kình Nam trầm xuống: "Bây giờ cô vẫn còn đang trong tháng, không thể tắm lâu như vậy."
Vừa rồi anh còn tưởng rằng cô ngất xỉu ở phòng tắm.
Giày vò cô lâu như vậy, một mực không cho cô ăn cơm ngon, trong khoảng thời gian này nhìn qua đúng là hơi gầy đi, nhưng đây là cô tự tìm. Mà lại, cô đúng là không chịu được giày vò, ki anh luyện binh, đám lính kia đều càng luyện càng thêm cường tráng, người phụ nữ này, thật vô dụng!
Anh ném Tần Tiểu Bắc lên trên giường, Tần Tiểu Bắc muốn ngồi dậy, âm thanh của anh lạnh lẽo: "Mẹ nó đừng nhúc nhích!"
Tần Tiểu Bắc cũng không dám nhúc nhích.
Cô nhìn thấy Bùi Kình Nam lại đi vào phòng tắm, cô ngửa mặt nằm ở trên giường, kéo chặt khăn tắm, sau đó hít một tiếng. Được rồi, đã như này, mỗi lúc trời tối đều không chạy thoát, cơ thể này đối với cô mà nói, đã sớm chỉ là túi da để báo thù.
Thi thể của cha mẹ còn chưa lạnh, cô cần gì phải già mồm ở chỗ này?
Đang nghĩ ngợi, bỗng nghe thấy tiếng bước chân vang lên, cô nằm trên giường lười cử động.
Bùi Kình Nam đi tới, cầm máy sấy trong tay.
Bùi Kình Nam dìu Tần Tiểu Bắc ngồi dậy, sấy tóc cho cô.
Ngón tay Bùi Kình Nam lướt qua sợi tóc, Tần Tiểu Bắc khẽ cúi đầu, khóe môi nhếch lên lạnh lùng chế giễu, nếu như cha mẹ vẫn còn, cô cũng sẽ tìm bạn trai đúng không? Nếu người đàn ông cô yêu làm chuyện như vậy, chắc cô cũng sẽ cảm động nhỉ?
Đáng tiếc, tất cả đã bị hủy hoại rồi! Bị cừu hận hủy hoại!
Bùi Kình Nam có một đêm hiếm hoi không động vào Tần Tiểu Bắc, ôm lấy cô ngủ cả đêm, sau khi cô tắm rửa xong quá lạnh, từ chân đến bụng, tới tay, toàn bộ đều lạnh.
Anh đột nhiên không có hứng.
...
Ba ngày trước sinh nhật của ông cụ Bùi, Bùi Kình Nam bảo người đưa mấy hòm đồ đến biệt thự.
Bùi Kình Nam đứng ở dưới nhà gào họng nói vọng lên tầng: "Tần Tiểu Bắc, xuống đây."
Sau đó Tần Tiểu Bắc liền xuống nhà, Bùi Kình Nam nhìn Tần Tiểu Bắc đi xuống, khóe môi nhếch lên nghiền ngẫm: "Gần đây sống cuộc sống của phu nhân hào môn có hài lòng không?"
"Cũng được. Nếu cho phép tôi tự do ra vào, tôi sẽ càng vui vẻ hơn." Tần Tiểu Bắc cười nói.
Ở chỗ này hai mươi ngày, không hề đi ra ngoài lần nào, Đường gia cưới vợ cuối cùng dùng phương án đồ trang sức bằng ngọc băng của cô, phương án này cô hoàn thành độc lập toàn bộ quá trình, thế nhưng về sau chị Chu gọi điện thoại nói với cô, Hà Giai một mực chắc chắn phương án của cô có cô ta tham dự, đồng thời hậu kỳ cũng là cô ta đứng ở trước mặt Đường gia trình bày ý tưởng thiết kế. Cho nên chị Chu trao cho Hà Giai hai vạn trong tổng số tiền ba vạn.
Tiền không là vấn đề, nhưng loại bắt nạt trắng trợn này khiến người ta không thoải mái.
Cô nghĩ, cô cần phải tự do! Sau đó tự mình đi phòng thiết kế lấy lại danh dự!
Từ nhỏ đến lớn cô không phải người mặc cho người khác bắt nạt!
Mẹ nói, Tiểu Bắc, con là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ, con đừng nhìn cha mẹ con không có tiền, thế nhưng con chính là tiểu công chúa của cha mẹ, không thể bị người khác bắt nạt. Nếu là có người bắt nạt con, con cứ đánh lại, con không đánh lại, con cứ nói cho cha mẹ, dù cha mẹ có phải liều mạng, cũng sẽ đòi lại công bằng cho con, cùng lắm thì dùng con dao gϊếŧ cá này.
Cho nên, từ nhỏ đến lớn, cô không để ai bắt nạt cô.
Người khác đánh cô, cô sẽ đánh lại, bởi vì cô không sợ, cô có cha mẹ làm chỗ dựa, cha mẹ còn có dao gϊếŧ cá.
"Ngẩn ra đấy làm gì? Tới đây!" Bùi Kình Nam nói.
Tần Tiểu Bắc đi qua.