Chương 42: Từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai bắt nạt (2)

Nhóm dịch: Mèo Đen

Bùi Kình Nam lấy từng bộ quần áo trong vali ra: "Tất cả đều là mua cho cô, tự mình thu dọn, chọn một bộ đẹp nhất cùng tôi đi tham gia tiệc sinh nhật của ông nội."

“Chẳng phải tôi không phải đi sao?" Tần Tiểu Bắc bình tĩnh hỏi.

Trong nội tâm cô lại muốn đi.

"Chủ yếu là cân nhắc đến tâm tình của ông nội, có lẽ ông không quá muốn nhìn thấy cô, nhưng không nhìn thấy cô, tâm tình của ông sẽ càng không tốt hơn." Bùi Kình Nam nói.

Lời của anh hơi khó hiểu, nhưng Tần Tiểu Bắc nghe ra. Trong đôi mắt cô nhanh chóng lướt qua ý mỉa mai, gật đầu nói: "Anh bảo tôi đi thì tôi sẽ đi."

"Gần đây rất ngoan, bị ngủ nên nghe lời rồi à?" giọng điệu Bùi Kình Nam lưu manh.

Bên tai Tần Tiểu Bắc đỏ lên: "Bùi Kình Nam, anh đúng là không biết xấu hổ."

"Ha ha! Đi thay một bộ cho tôi xem đi." Bùi Kình Nam ngồi vào ghế sô pha, giơ chân lên bắt chéo, tay phải khoác lên thành ghế sô pha, ngón tay gõ nhẹ thành ghế, dáng vẻ như công tử ăn chơi.

Tần Tiểu Bắc không vui: "Dựa vào cái gì?”

Bùi Kình Nam nhíu mày: "Dựa vào tôi là người đàn ông của cô! Dựa vào toàn bộ những bộ quần áo này đều là do tôi mua, dựa vào tôi có thể quyết định thời gian chúng ta ly hôn, còn có thể quyết định khi ly hôn chia cho cô bao nhiêu tài sản."



Tần Tiểu Bắc ném ánh mắt xem thường về phía Bùi Kình Nam, trực tiếp lấy một chiếc váy dài màu trắng đi vào một căn phòng để thay.

Sau khi thay xong, cô đi tới.

Trong mắt Bùi Kình Nam mau chóng hiện lên vẻ kinh diễm, rồi lập tức trở nên bình tĩnh.

Lúc trước, có một người con gái, mặc bộ váy dài trắng chậm rãi đi về phía anh, cô mỉm cười với anh, vươn tay ra với anh, cô nói: chào anh, em tên là Bách Thiên Nhi! Bách trong tuế hàn tùng bách, Thiên trong cỏ cây tươi tốt, Nhi trong bảo bối nhi, em Ngũ Hành thiếu mộc!

Người đơn thuần như cô lập tức đi vào trái tim anh.

"Thế nào?" Tần Tiểu Bắc hỏi.

Bùi Kình Nam thu lại suy nghĩ, ánh mắt nhìn về phía Tần Tiểu Bắc, xuyên qua cô nhìn thấy một người con gái khác, anh hỏi cô: "Tần Tiểu Bắc, cô thích màu trắng sao?"

Tần Tiểu Bắc nhàn nhạt nói: "Không thích."

"Vì sao?" Bùi Kình Nam hỏi.

"Rất dễ bẩn." Tần Tiểu Bắc nói: “Tôi thích màu đen, màu sắc không thể bẩn được, ăn cơm nếu có làm đổ nước canh, tuyệt không dễ dàng nhìn ra. Mà lại mặc trang phục màu đen, đứng ở trong đám người cũng không dễ bị chú ý, không bị chú ý rất tốt!"

"Đi thay màu đen." Bùi Kình Nam nói.



Sau khi quen biết Bách Thiên Nhi được một khoảng thời gian, anh và Bách Thiên Nhi thành người yêu, Bách Thiên Nhi rất thích màu trắng, cô ghét màu đen, cô nói: màu đen nhìn có vẻ ông cụ non quá! Đứng ở trong đám người không ai nhận ra, màu trắng thì khác, liếc qua thôi đã thấy rồi, rất bắt mắt.

Hai cô gái ngoại hình giống nhau, hai tính cách lại hoàn toàn khác biệt.

Anh đã từng hoài nghi quan hệ giữa hai người, còn cố ý tìm Cảnh Khởi xác nhận. Kết quả điều tra của Cảnh Khởi biểu hiện, Tần Tiểu Bắc và Bách Thiên Nhi không hề có chút quan hệ, một người từ nhỏ ở nước ngoài lớn lên, một người là thiên kim danh viện đế đô.

Anh hoài nghi Tần Tiểu Bắc phẫu thuật thành dáng vẻ của Bách Thiên Nhi, bên Cảnh Khởi lại xác nhận lần nữa, từ thời điểm trung học Tần Tiểu Bắc đã như thế này.

Vận mệnh, có đôi khi là sự tồn tại thần kỳ, anh chỉ có thể cảm thán như thế.

Tần Tiểu Bắc đã thay xong bộ màu đen đi ra.

Trong mắt Bùi Kình Nam lóe lên tia tối, người phụ nữ này đúng là hợp với màu đen, nhìn qua như tinh linh bóng đêm.

"Thấy được không?" Tần Tiểu Bắc kéo váy hỏi.

Nếu có thể khiến anh ta có chút rung động với cô trong quá trình báo thù, vậy kế hoạch áp dụng về sau, chắc chắn sẽ đả kích Bùi gia mạnh hơn.

Nghĩ đến đây, trong đôi mắt cô cũng mau chóng lóe lên tia lạnh.

Bùi Kình Nam nói: "Sinh nhật ông nội mặc chiếc váy này đi!"