Nhóm dịch: Mèo Đen
Bùi Kình Nam cười nghiền ngẫm: "Lát nữa món của cô sẽ được bưng tới, tôi ăn trước."
Bùi Kình Nam không hề khách sáo bắt đầu ăn cơm.
Tần Tiểu Bắc nhìn những món ăn này, có thể nhìn không thể ăn, tức muốn chết.
Đợi đến khi người hầu mang những món ăn nhạt nhẽo và canh đến cho cô, cô miễn cưỡng ăn nửa bát cơm, uống một chén canh rồi đi lên tầng: "Phòng ở trên tầng đúng không? Tôi không dễ chịu lắm, đi nghỉ ngơi trước."
"Đi đi, nghỉ ngơi cho tốt. Căn thứ hai bên tay phải là phòng ngủ chính." Bùi Kình Nam phá lệ khai ân.
Tần Tiểu Bắc lên tầng, Bùi Kình Nam cầm trong tay một cái đùi gà gặm, đôi mắt híp lại nhìn qua bóng lưng Tần Tiểu Bắc.
Thân hình của cô rất tốt, cánh tay hoàn toàn không có chút thịt thừa, bình thường chỉ có người khiêu vũ lâu dài hoặc tập yoga lâu dài mới có thể duy trì được dáng người như vậy, đương nhiên, tuổi trẻ là ưu thế, cũng có người trời sinh đã có dáng người tốt.
Cúi đầu xuống, Bùi Kình Nam tiếp tục bình tĩnh gặm đùi gà.
Sau khi Tần Tiểu Bắc lên tầng, lập tức khóa cửa phòng vệ sinh, cô mau chóng tắm rửa, thay tampon OB, sau đó sấy khô tóc nằm trên giường, dùng chăn quấn lấy mình.
Cô nhắm mắt lại giả vờ đi ngủ, cho rằng Bùi Kình Nam cơm nước xong xuôi sẽ trở về phòng, kết quả đợi trên giường rất lâu cũng không có nghe thấy tiếng bước chân.
Cô sờ điện thoại nhìn thoáng qua thời gian, thời gian đã qua hơn ba tiếng.
Cô nhắm mắt lại đi ngủ thật, đang ngủ mơ mơ màng màng, cô cảm giác được cơ thể của mình rơi vào một vòng ôm ấm áp, cô bỗng chốc tỉnh lại, lại không dám lên tiếng, cô giả vờ ngủ, trong lòng lại hết sức cảnh giác. Cô đang nghĩ biện pháp, nếu Bùi Kình Nam phát rồ muốn sờ quần của cô, cô phải tránh kiểu gì đây?
Tay Bùi Kình Nam sờ đến hông cô, cả người cô cứng lại.
Cô quyết định nếu Bùi Kình Nam có hành động tiến thêm một bước, cô sẽ lập tức làm bộ đang ngủ say xoay người, bất kể như thế nào, cô cũng phải tránh được.
Nhưng mà, sau khi tay của Bùi Kình Nam sờ đến bên hông cô, rốt cuộc không còn nhúc nhích thêm nữa.
Tần Tiểu Bắc không dám buông lỏng chút nào nữa, thở mạnh cũng không dám, đã sớm không còn buồn ngủ, cô cảnh giác.
Cô không biết mình giữ tư thế không nhúc nhích này bao lâu, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều của Bùi Kình Nam, sau đó, Bùi Kình Nam lại nói mớ, trong lời nói mớ dịu dàng gọi: Thiên Nhi, Thiên Nhi...
Sau khi gọi liền hai tiếng, hơi thở của anh lại trở nên bình ổn.
Tần Tiểu Bắc xác nhận Bùi Kình Nam đã ngủ say, lúc này mới dám buông lỏng, cô thở ra một hơi, sau đó buông lỏng bản thân để cho mình vào trạng thái ngủ.
Bên cạnh cô, Bùi Kình Nam nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của người phụ nữ này, khóe môi xấu xa nhếch lên, anh dán sát vào người cô, kéo cô vào trong ngực, lại làm bộ đang nói mớ: "Thiên Nhi..."
Tần Tiểu Bắc không dám có hành động nhỏ nào.
Tay của Bùi Kình Nam sờ lên trên người Tần Tiểu Bắc, dịu dàng gọi: "Thiên Nhi..."
Tần Tiểu Bắc càng thở mạnh cũng không dám, đành phải mặc cho Bùi Kình Nam ăn đậu hũ.
Bùi Kình Nam ăn đậu hũ, đột nhiên dán vào bên tai Tần Tiểu Bắc nói một tiếng: "Thiên Nhi..."
Tần Tiểu Bắc nhíu đôi mày lại, cả người nổi da gà.
Đang nghĩ ngợi người đàn ông này yêu sâu đậm một người như thế, vì sao lại cưới cô, quần đột nhiên bị cởi bỏ, cô giật nảy mình, lập tức muốn đi cướp, Bùi Kình Nam đã vén chăn lên ngồi dậy, sau giây sau, đèn đầu giường bị bật lên.
"Đứng lên!" sắc mặt Bùi Kình Nam lạnh lẽo như băng.
Tần Tiểu Bắc quyết định liều chết không thừa nhận, cô cố ý giả bộ còn buồn ngủ: "Đang hơn nửa đêm, làm sao vậy?"
"Đây là cái gì?" Bùi Kình Nam giơ qυầи ɭóŧ của Tần Tiểu Bắc lên, trên đó có một ít vết máu.
Ánh mắt Tần Tiểu Bắc lóe lên, nghĩ xem nên giải thích thế nào.