Chương 34: Tôi là ông xã của Tần Tiểu Bắc (2)

Nhóm dịch: Mèo Đen

Bùi Kình Nam khởi động xe, khóe môi nhếch lên mỉa mai: "Từ ngày cô bắt đầu tính kế tôi, nên làm tốt chuẩn bị bị tôi trả thù, Tần Tiểu Bắc, đây chỉ vừa mới bắt đầu thôi!"

"Chẳng phải tôi đã đồng ý ly hôn rồi sao?" Tần Tiểu Bắc hững hờ.

Bùi Kình Nam cười lạnh: "Kết hôn thì dễ mà ly hôn thì khó đây. Con trai còn chưa sinh ra, tâm tình tôi còn chưa thoải mái, có lẽ người đàn ông cô yêu còn chưa kết hôn sinh con, chúng ta sao có thể ly hôn được chứ? Cô nói xem đúng hay không?"

"Tùy anh thôi! Dù sao, tôi sẽ không ra ở riêng đâu." Tần Tiểu Bắc đưa thay sờ bụng, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Nhìn động tác của Tần Tiểu Bắc, trong con ngươi Bùi Kình Nam lướt qua vẻ khinh thường, sao anh có thể cô ta sống dễ chịu được? Anh lái xe ngược với hướng về nhà họ Bùi.

Sau khi lái mười mấy phút, Tần Tiểu Bắc cảm thấy không thích hợp, hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"

"Đi biệt thự của chúng ta, em yêu, chúng ta nên trải qua thế giới hai người!" Bùi Kình Nam nghiền ngẫm nói.

Ánh mắt Tần Tiểu Bắc kịch liệt lóe lên, cứ cảm thấy trong lời nói của Bùi Kình Nam ám chỉ điều gì.

Xe nhanh chóng dừng trước một ngôi biệt thự. Bùi Kình Nam nghiêng đầu cười tà mị về phía Tần Tiểu Bắc: "Xuống xe đi!"

Tần Tiểu Bắc bình tĩnh đẩy cửa xe ra xuống xe.

Dù trong lòng có chập trùng, cô cũng nhất định phải bình tĩnh.

Cô biết, giữa cô và Bùi Kình Nam sẽ có một trận đánh lâu dài.

Báo thù, cũng không phải là một chuyện dễ dàng!



Sau khi đi vào biệt thự, Bùi Kình Nam ngồi xuống ghế sô pha, ra lệnh cho Tần Tiểu Bắc: "Tới đây."

Tần Tiểu Bắc đi qua, Bùi Kình Nam nắm chặt tay Tần Tiểu Bắc, hơi dùng sức kéo một phát, Tần Tiểu Bắc liền bị kéo lại vào trong ngực anh.

Tay của Bùi Kình Nam sờ soạng lên đùi Tần Tiểu Bắc.

Tần Tiểu Bắc lập tức ngăn lại: "Anh làm gì vậy?"

"Kiểm tra xem cô có sử dụng thứ đó hay không." giọng nói của Bùi Kình Nam mang vẻ vô lại.

Con ngươi của Tần Tiểu Bắc co lại, lập tức ra vẻ tức giận: "Không có!"

"Tôi không tin!" Bùi Kình Nam nhếch môi lên nghiền ngẫm.

"Tôi nói không có là không có!" Tần Tiểu Bắc càng tức giận hơn.

"Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật!" Bùi Kình Nam không để vào mắt cơn giận của Tần Tiểu Bắc, ngữ điệu tà mị mà lười biếng.

"Được, không tin đúng không? Tôi cởi cho anh nhìn!" Tần Tiểu Bắc tức giận đến nỗi đột nhiên đứng dậy, đưa tay vén váy lên định cởϊ qυầи lót.

Bùi Kình Nam ngăn lại vào phút cuối cùng: "Tôi tin!"

Khóe môi anh nghiền ngẫm, nhìn Tần Tiểu Bắc cười nói: "Lát nữa tăng thêm một phần canh, phải nuôi con trai tôi trắng trắng mập mập mới được."

Tần Tiểu Bắc nhìn quanh cả sảnh.



Bùi Kình Nam biết cô đang tìm canh, cười nói: "Tôi mời người hầu, ở trong ngôi biệt thự bên cạnh, mỗi ngày đều sẽ đưa canh tới, yên tâm, một ngày bốn bữa ăn, không thể thiếu của cô được."

"Ở biệt thự bên cạnh?" Tần Tiểu Bắc kinh ngạc.

Bùi Kình Nam nhíu mày: "Đúng, không muốn thế giới của hai người bị quấy rầy, cho nên mua lại biệt thự bên cạnh."

Tần Tiểu Bắc cũng phải líu lưỡi: "Chẳng phải anh nói anh chỉ là lính quèn, không có tiền sao?"

Bùi Kình Nam dùng lời của Tần Tiểu Bắc để chặn cô: "Cô cũng đã nói, rất nhiều người của Bùi gia đều hưởng thụ trợ cấp phong phú của quốc gia, huống chi, ba chị dâu của tôi đều rất giỏi kiếm tiền nha. Nhiều tiền như vậy, cũng nên có người phá của, bằng không sẽ khiến người ta đố kỵ mất!"

Ngữ điệu anh ta, không khác gì hoàn khố nhị thế tổ.

Thế nhưng Tần Tiểu Bắc biết, đây chỉ là bề ngoài mà thôi.

Mùi thơm của thức ăn bay đến, Tần Tiểu Bắc ngửi thấy mùi thơm ớt xanh và dăm bông, thậm chí cô thèm đến nỗi nuốt nước bọt xuống.

Tiếng chuông cửa vang lên, Bùi Kình Nam bảo Tần Tiểu Bắc: "Đi mở cửa!"

Tần Tiểu Bắc nhíu mày: "Tôi là phụ nữ có thai!"

"Được, tôi đi!" khóe môi Bùi Kình Nam cười càng đậm hơn.

Mỗi lần Tần Tiểu Bắc nhìn thấy vẻ mặt như vậy của Bùi Kình Nam, liền có cảm giác anh ta đã biết rõ tất cả.

Cửa mở ra, một người phụ nữ nhìn khoảng chừng ba mươi tuổi quấn tạp dề cầm theo cái khay lớn đi đến, trong khay bày các món ăn sắc hương đầy đủ.

Tần Tiểu Bắc nhìn những món ăn rực rỡ muôn màu đó, trợn tròn mắt.