Chương 2

"Trợ lý Từ, gọi điện cho tôi, mời Khách Linh đi ăn tối." Trần Minh nhấp một ngụm cà phê nói.

"Ai?! Người trong báo cáo?"

Trợ lý Từ gần như nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm. Mãi đến khi Trần Minh cau mày nhìn anh với vẻ không hài lòng, anh mới tin rằng Trần Minh là đang thực sự nghiêm túc.

"...Thời gian?" Trợ lý Từ hỏi.

"Tối nay." Trần Minh trả lời.

"Tối nay?" Trợ lý Từ có chút xấu hổ: "Nhưng Anh Trần, tối nay anh đã hẹn với cô Tuyết Mai rồi..."

“Hủy đi.” Trần Minh thấy Từ trợ lý hồi lâu không có phản ứng, bèn ngẩng đầu nhìn hắn: “Việc này khó xử lý lắm sao?”

"Không, cùng lắm cô Tuyết Mai sẽ mất bình tĩnh chút thôi. Tôi sẽ ngay lập tức liên hệ với quản lý Khánh Linh..." Trợ lý Từ cười khúc khích: "Nhưng mà, anh Trần, anh muốn mời cô ấy đi chơi với lý do gì?"

"Mặc dù một người đàn ông thực thụ không cần có lý do để mới mời một người đẹp đi ăn tối. Thế nhưng, người phụ nữ này vừa mới ly hôn, nếu có người chụp ảnh..."

Trợ lý Từ có vẻ hơi bối rối, Trần Minh trầm ngâm một lát rồi nói: “Phim mới không có nữ chính thứ hai chưa?”

....

Tại nhà hàng xoay nằm trên tầng cao nhất của tháp du lịch ở thành phố C. Khách hàng có thể ngắm nhìn thành phố 360 độ trong khi dùng bữa.

Vào giờ ăn tối, Trần Minh ngồi ở đây chờ Khánh Linh đến.

Mặc dù hôm nay tờ báo đăng tin ly hôn mới được công bố nhưng trên thực tế, Khánh Linh đã ly hôn với Cố Duật từ hai tháng trước và đã trở về thành phố C này rồi.

Sau khi trở về, hành động của Khánh Linh rất khiêm tốn, hầu như không ai biết tung tích của cô. Ngay cả những tay săn ảnh theo dõi cô cũng chỉ thỉnh thoảng chụp ảnh cô đến thăm một bệnh viện tư nhân nào đó.

Trần Minh thông qua điều tra biết được các loại tin tức cũng không rõ. Anh thầm không biết cô ấy bị bệnh, hay là người thân của cô ấy cần chăm sóc?

Dù là gì đi chăng nữa, tài sản của cô hiện đã bị đóng băng, còn đang giữ thái độ kín kẽ như vậy, e rằng cuộc sống không hề dễ dàng đi.

Trần Minh đoán xem Khánh Linh bây giờ trông như thế nào, đột nhiên tò mò không biết khuôn mặt thanh tú của cô sau khi cởi bỏ lớp ngụy trang có lộ ra vẻ tiều tụy hay không.

Tuy nhiên, ý nghĩ này ngay lập tức bị Trần Minh lắc đầu loại bỏ, dù sao anh vẫn không muốn nhìn thấy cô chán nản trước sự tàn khốc của cuộc sống.

Thang máy kêu một tiếng, Khánh Linh giẫm lên đôi giày cao gót mười centimet đi về phía anh.

Cô không hề tỏ ra mệt mỏi như anh mong đợi. Chiếc váy dài đến đầu gối màu xanh đậm ôm lấy thân hình đầy đặn của cô. Nụ cười nhạt trên khuôn mặt khiến cô càng trông rạng rỡ.