Đồng Xu Nhuốm Máu

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Câu chuyện ma rùng rợn của tác giả Thạch Bất Hoại.
Xem Thêm

- Đúng rồi! Từ hồi vợ nó sanh tới hôm nay, chưa khi nào thấy nó ngóngàng tới con bé... Lẽ nào... lẽ nào đứa bé đó không phải là con của nó? Mà cũng có thể lắm chứ! Xét ra con bé đâu có nét nào giống thằng Khiêmnhà mình đâu? Trời ơi... chẳng lẽ mẹ con mình thật sự bị quả báo hay sao hở Khiêm?

Bà khóc một lúc rồi rón lén vào phòng đứng ngắm con bé, cố tìm ra một chút gì đó phảng phất giống Khiêm để lòng già được an ủi, nhưng thật sự dù có cố gắng đến đâu bà vẫn không tìm được chút gì hình ảnh con traibà trên người của đứa bé.

Buồn tủi, thất vọng, day dứt lương tâm, bà lặng lẽ cuốn gói về lạinhà mình và ngày ngày nhớ lại cái hôm thằng Khiêm vui vẻ đem tiền về cho bà sửa lại nhà:

- Uyển đưa cho con bảo sửa lại nhà, hôm rồi tới chơi thấy mưa dột ướt chỗ mẹ nằm cô ấy không chịu nổi!

Nước mắt bà lăn dài trên đôi má nhăn nheo sầu muộn...

Khiêm đã quen rồi với cuộc sống bị kìm kẹp đầy tủi nhục, và Khiêmcũng không còn mong mỏi điều chi nữa, Khiêm tự dặn mình ráng mà sống đểtrả cho đời những gì mình đã vay mượn.

Vì nghĩ vậy nên Khiêm không lần nào gây gổ với Diễm nữa. Diễm saibiểu gì Khiêm cũng làm, nói gì Khiêm cũng gật. Khiêm bắt mình phải đóngtròn vai một người máy, một con chó trung thành chỉ biết tuân lệnh chủ.

Cứ tưởng đã nhẫn nhục vậy rồi thì cuộc sống của Khiêm sẽ được bìnhyên cho đến ngày xuôi tay nhắm mắt. Nhưng không ai biết được chữ ngờ,Khiêm lại vướng vào một căn bệnh nan y không thuốc chữa!

Mới đầu Khiêm chỉ đau ốm xoàng thôi, cũng không quan tâm tới chuyệnthuốc men gì, vì cứ nghĩ giống như những lần trước, nóng lạnh, cảm ho gì cũng mặc, bỏ thí vài hôm sẽ tự khỏi.

Nhưng lần này thì nó không khỏi mà cứ kéo dài ra mãi và còn sinh ranhiều chứng khác đi kèm. Đến nỗi Diễm đâm lo, không biết Khiêm có bịbệnh truyền nhiễm gì không, sợ sẽ lan truyền sang con gái bé bỏng yêudấu của mình, nên đích thân Diễm đã đốc thúc và dẫn Khiêm đi lên bệnhviện tỉnh để khám.

Coi bộ Khiêm không phải bệnh xoàng, vì người ta làm rất nhiều xétnghiệm, mà toàn những xét nghiệm quan trọng, không lấy kết quả liền được mà họ hẹn đến mấy ngày sau.

Khiêm thì vẫn vô tư, không hề lo lắng gì nhưng Diễm lại nơm nớp hồi hộp.

Đến ngày hẹn, Diễm đi lấy kết quả thật sớm, và đất trời như đảo lộnquanh Diễm khi cô biết Khiêm đang vướng phải căn bệnh thế kỷ mà ai aicũng đều sợ hãi. Khiêm đã bị nhiễm HIV!

Đau đớn, hoảng loạn và căm tức, Diễm l*иg lộn chửi mắng Khiêm rồi tức tốc bế con đi xét nghiệm.

Những ngày chờ đợi kết quả là những ngày dài khốn khổ nhất của Diễm.

Cô có cảm giác lưỡi hái tử thần đang kề sát vào cổ cô, chỉ chờ một hiệu lệnh là nó sẽ lập tức cứa sâu vào...

Nhưng may mắn thay, cả Diễm và đứa bé đều bình an vô sự!

Diễm mừng như điên.

Ngay hôm đó, cô đã nói thẳng cho Khiêm biết chứng bệnh mà Khiêm đang mắc phải và thẳng thừng đề nghị ly hôn.

Khiêm sững sờ trước hung tin, rồi bỗng cười lên sằng sặc khi nghe lời đề nghị của Diễm.

Thấy Khiêm cười như điên loạn, Diễm đâm ra sợ hãi, cô không dám nặng lời với Khiêm nữa mà nhỏ nhẹ dỗ dành.

Cô đồng ý chi cho Khiêm một số tiền lớn để Khiêm chữa bệnh với điềukiện Khiêm đồng ý ly hôn và không bao giờ tới đây làm phiền cô nữa.

Khiêm đồng ý ngay, không phải vì số tiền Diễm hứa cho mà là vì hiệntại Khiêm đã hiểu cuộc đời mình sắp kết thúc rồi! Mình phải trả cả vốnlẫn lời cho những gì mình đã vay trước kia. Khiêm không muốn gây thêmkhó khăn cho người khác nữa...

*

* *

Tin vợ chồng Khiêm ly hôn làm nhiều người bất ngờ, nhưng Uyển vẫn bình thường, cô không tỏ vẻ gì buồn vui hay thắc mắc.

Người ta đồn ầm lên, nào là sống với Diễm mà Khiêm luôn nhớ tới Uyểnnên bị Diễm ghen tuông, nào là Diễm không chịu đựng nổi cái tính lườibiếng của Khiêm... vân vân và vân vân. Nhưng cái lý do chính yếu thìkhông ai biết được. Bởi vì Diễm đã giấu kín chuyện này. Cô sợ mọi ngườixa lánh cô và con gái, sợ mẹ con cô sẽ bị sống cô lập giữa cuộc đời.

Khiêm lại về sống với mẹ tại ngôi nhà của mình, hai mẹ con hạn chếtối đa việc giao tiếp với mọi người xung quanh vì những mặc cảm bản thân và cả vì chứng bệnh của Khiêm nữa, mặc dù không biết Khiêm mắc căn bệnh khủng khϊếp đó.

Khiêm thường xuyên vắng nhà một vài tuần, ban đầu người dân quanh đócũng thắc mắc, tò mò tìm hiểu nhưng lâu dần người ta cũng quen đi, không ai còn hứng thú xoi mói nữa.

Thời gian cứ thế bình lặng trôi qua, Uyển chuẩn bị lấy chồng. ChồngUyển là một thầy giáo cấp hai, nhưng ngoài giờ dạy trên lớp anh rấtsiêng năng làm thêm đủ mọi việc.

Mẹ Uyển mừng rơi nước mắt vì thấy cuối cùng rồi con gái mình cũng tìm được một tấm chồng xứng đáng.

Với người thầy giáo này, mẹ Uyển đã vui vẻ bằng lòng ngay từ đầu, từ lúc Uyển chưa thật sự có cảm tình.

Giữa lúc gia đình Uyển bận rộn chuẩn bị cho ngày cưới thì nhà của mẹ con Khiêm chính thức bị giải tỏa.

Việc giải tỏa đã được chính quyền địa phương tiến hành từ mấy năm nay, nhưng đây là thời điểm cuối cùng để thực hiện.

Không biết với mẹ con Khiêm, điều đó là may hay rủi?

Nhận được số tiền bồi thường khá lớn, mẹ con Khiêm lặng lẽ dọn đi nơi khác mà không một lời chào giã từ lối xóm xung quanh.

Một chiều Uyển có việc đi ngang qua lối cũ, nhìn cái nền đất trơ vơmà cách đây chưa lâu lắm cô đã từng mơ đó sẽ là tổ ấm của mình, nước mắt Uyển ứa ra, không phải vì tiếc thương mối tình năm cũ mà là vì Uyểnthấy tội nghiệp cho Khiêm.

Tới ngày cưới, Uyển bất ngờ nhận được một gói quà gửi đến mà không có tên người gởi.

Tò mò, Uyển không chờ đến khi tan tiệc được, cô len lén vào phòng riêng mở thử ra xem.

Thật không ngờ, trong gói quà nhìn thoáng qua có vẻ rất đơn sơ đó lại là một số tiền rất lớn.

Vừa trông thấy xấp tiền, Uyển suýt la lên vì hoảng sợ. Cô không biếtngười gởi có âm mưu gì đây chứ chắc chắn không thể có một người nào đimừng cưới cô bằng một số tiền to tát như vậy!

Nhưng Uyển đã kịp định thần lại, cô cầm gói quà lên săm soi kỹ lưỡngthì phát hiện bên hông gói quà có một dòng chữ được ghi bằng bút chì, mà nét chữ đó hoàn toàn không xa lạ với Uyển!

"Chúc em hạnh phúc. Hãy tha lỗi cho anh. Anh xin được gởi lại cho em phần nào số tiền em đã giúp anh lúc trước".

Khiêm! Chắc chắn tác giả gói quà bí mật này là Khiêm rồi! Nhưng tạisao bỗng dưng Khiêm lại trả tiền cho cô? Khiêm hối hận ư? Sao lại hốihận vào thời điểm này mà không là thời điểm Uyển đau đớn tưởng đã chếtđi? Có chuyện gì xảy ra với Khiêm sao? Lức trước dù vợ chồng Khiêm lydị, thấy Khiêm cũng đâu có vẻ gì đau buồn quá mức?

Thật nhiều câu hỏi xoáy trong đầu Uyển nhưng cô không tìm được lời giải đáp nào cho thỏa đáng.

- Thôi kệ anh ấy, mình quan tâm làm gì nữa! Tiền này trả cho mình thì mình giữ, thế thôi.

Uyển cố xua đi những ý nghĩ về Khiêm để quay về với ngày vui hạnhphúc của mình, nhưng cô vẫn không tránh khỏi những lúc thoáng nghĩ tớiKhiêm và thắc mắc không biết điều gì đang xảy đến với anh.

*

* *

Sau đám cưới ba ngày, một đêm Uyển ngủ mơ thấy mình đi đâu đó rồi lạc vào ngôi nhà của người đàn ông kỳ lạ mà đã có lần cô gặp gỡ tại một nơi có tên gọi là Cõi hư vô theo lời ông ấy nói.

Quang cảnh vẫn âm u, tranh tối tranh sáng như lần trước, vẫn ngôi nhà nhỏ vắng tanh không gì thay đổi.

Uyển đi lần vào nhà, miệng khẽ gọi:

- Ông ơi... ông có nhà không?

Vừa dứt tiếng gọi, Uyển thấy từ trong góc nhà lóe lên một tia sángnhỏ, giống như ai đó vừa đánh một que diêm. Nhìn kỹ lại, thì ra ngườiđàn ông ấy, trên bàn tay xương xẩu của ông vẫn là ngọn bạch lạp y nhưngày trước.

- Ông à, ông vẫn còn ở đây sao?

Uyển vội hỏi.

Người đàn ông nhếch môi cười rất nhẹ:

Thêm Bình Luận