Editor: Cáo
_____
Trong lòng Khương Hành hoảng hốt. Như nghĩ tới điều gì, cô lập tức giận đến mức mắng to qua điện thoại: "Đồ tâm thần nhà cậu, cứ dám xằng bậy thử xem. Cậu về nhà ngay cho tớ có nghe không? Giờ về nhà ngay, tớ tới tìm cậu."
Cố Tu Hạc trầm mặc, cuối cùng nhẹ nhàng nói một câu: "Không còn kịp rồi."
Dứt lời, hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước, ánh mắt lạnh nhạt. Cách đó không xa, một bóng người lảo đảo xiêu vẹo đi đến ngã tư, ở phía sau có một chiếc xe đang đậu ven đường đột nhiên mất khống chế, lao thẳng đến bên người kia càng ngày càng gần. Hắn nheo mắt.
Ba...... Hai...... Một......
Cũng chính vào lúc này, chiếc xe sắp đυ.ng phải người đàn ông đột nhiên bị một chiếc xe thình lình xuất hiện đâm bay, hai xe chạm nhau phát ra tiếng "Rầm" thật lớn.
Người đàn ông phía trước sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, kinh hoảng xoay đầu nhìn. Thấy hai chiếc xe bị đâm cháy, cả người run cầm cầm.
Ông ta thoát được một kiếp.
Sắc mặt Cố Tu Hạc đứng ở chỗ tối nháy mắt trở nên khó coi.
Âm u nhìn một màn này, mím miệng, không chút nào lưu luyến xoay người rời đi.
Khương Hành chờ ở nhà hắn, nhìn hắn chậm chạp trở về, đôi mắt đỏ bừng chạy tới ôm chặt người. Nhìn thấy hắn không việc gì, sau đó tức giận đánh hắn.
Là đánh thật. Cô chưa từng dùng sức như vậy, vừa đánh vừa ngẩng đầu hỏi: "Cậu muốn làm gì? Cậu điên rồi phải không?"
Cô nghĩ đến tình tiết cha hắn chết trong sách. Nếu không có chú thím hắn thì việc này đổ lên đầu hắn đúng không.
Khương Hành cực kỳ sợ.
Cố Tu Hạc nhìn cô, nở nụ cười.
Sau đó ôm lấy người, nhẹ nhàng hôn xuống: "Thật ngốc, chọc cậu chơi thôi."
......
Thứ bảy, Cố Tu Hạc đến cục cảnh sát do cha hắn khai báo với cảnh sát.
Không có bất kỳ chứng cứ chứng minh là hắn làm: "Vào thứ sáu và thứ bảy, công viên giải trí có rất nhiều người nên tôi bán kẹo bông gòn kiếm tiền tiêu vặt. Còn tiền làm gia sư của tôi đều bị ba tôi trộm đi......"
Hắn bình tĩnh trần thuật.
Cuối cùng cảnh sát điều tra kết quả cho rằng đây là một sự cố ngoài ý muốn.
Một chiếc xe trống mất khống chế là ngoài ý muốn, nhưng hai chiếc xe trống đồng thời mất khống chế thì không thể không nghĩ nhiều.
Phụ trách án này là một cảnh sát có thâm niên nhìn nhìn Cố Tu Hạc. Khi hắn đi rồi mới nói với viên cảnh sát mới tới năm nay: "Đứa nhỏ này rất nguy hiểm."
Buổi chiều, cha Cố Tu Hạc tìm tới nhà, âm ngoan tàn nhẫn đá cửa, cắn răng nói: "Mày muốn gϊếŧ tao? Mày với con mẹ kỹ nữ kia đều muốn gϊếŧ tao? Được được được, thật không hổ là con trai của ả, ác độc giống nhau."
Cố Tu Hạc trầm mặc không nói, đứng phía sau cửa nghe ông ta chửi ầm ở bên ngoài.
Trước khi người đàn ông đi còn bỏ lại một câu: "Mày chờ đấy cho tao, tao sẽ không buông tha đôi mẹ con mày đâu."
Cố Tu Hạc cười lạnh.
Lúc này điện thoại hắn vang lên. Bước chân về phòng khựng lại, mặt trào phúng.
Trong điện thoại truyền đến giọng nữ hơi mỏi mệt: "Lần này là mẹ nóng nảy, con làm rất tốt."
Cố Tu Hạc rũ mắt không đáp.
Người phụ nữ bên kia tiếp tục nói chuyện: "Giải quyết ba con giúp mẹ đi, lão bà ở Phó gia khó đối phó, mẹ tạm thời không thể ra tay. Con nên nhớ, tiểu nhân hay con kiến cũng có thể cắn con được đấy."
Tới đây lại dừng một chút, chậm rãi nói: "Tiểu Hạc, Cố gia không đáng để lưu luyến, đừng ngớ ngẩn."
Điện thoại cắt, cứ như vì công đạo, Cố Tu Hạc ngẩng đầu nhìn ra hàng cây ngoài cửa sổ.
Con ngươi lạnh băng hờ hững, cuối cùng quy về một mảnh yên lặng.
Thứ hai, Khương Hành xuống lầu, ở cửa tiểu khu liền nhìn thấy Cố Tu Hạc cùng Mục Cảnh Sơ.
Sắc mặt Mục Cảnh Sơ khó coi, cắn răng hỏi: "Cậu muốn chết phải không?"
Thần sắc Cố Tu Hạc lạnh nhạt liếc cậu ta một cái, cúi đầu sửa lại cổ áo, bình tĩnh đáp: "Không."
Hắn như nhận ra cái gì, xoay đầu nhìn.
Mục Cảnh Sơ bị thái độ của hắn chọc giận, buột miệng thốt ra: "Không muốn? Không ngờ cậu lại......"
Thấy hắn vẫn luôn quay đầu nhìn, cậu ta theo bản năng nhìn qua thì thấy thấy Khương Hành, thanh âm đột nhiên im bặt.
Hai người đều không nói nữa.
Khương Hành mím môi, lập tức đi qua. Cô không nhìn Mục Cảnh Sơ mà kéo Cố Tu Hạc rời đi.
Cố Tu Hạc nghe lời đẩy xe, đi vài bước để Khương Hành ngồi lên.
Lúc đạp xe hắn đột nhiên bật cười. Cứ như rất vui, hắn cong lưng cười ra tiếng.
Tay Khương Hành bóp eo hắn, thấy hắn không có phản ứng liền sờ trên sờ dưới một lượt. Đồng phục mùa hè rất mỏng, hôm nay hắn chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng ngắn tay. Khương Hành sờ lên, có thể cảm nhận được vết sẹo bỏng do axit lần trước để lại .
Thân thể nam sinh cứng đờ.
Tay Khương Hành theo bản năng nhẹ đi vài phần. Giọng nói cô cũng dịu dàng theo, nghiêm túc: "Cố Tu Hạc, trong lòng tớ cậu là một người vô cùng ưu tú, cho nên đừng vì những người xấu đó làm việc ngốc nghếch, chúng ta phải sống một cách trong sạch."
Tốt nhất là giống trong sách, làm một cảnh sát nhân dân người người kính sợ.
Nam sinh phía trước đạp xe không nói chuyện.
Khương Hành đợi nửa ngày cũng không chờ được hắn đáp lại, chọc chọc eo hắn, làm nũng hỏi: "Được không nha?"
Cố Tu Hạc dùng sức đạp hai vòng, xe tăng tốc, hắn ngoài miệng ngả ngớn nói: "Được thôi, sống tốt, làm người trong sạch, sau đó cưới một cô vợ trắng nõn sạch sẽ, cuối cùng sinh một thằng nhóc trắng trẻo mập mạp."
Khương Hành nghe mà buồn cười, duỗi tay ôm eo hắn.
Chuyện tối hôm đó cô không muốn nhắc lại.
Cô muốn ích kỷ một chút, chôn cuộc đối thoại kia ở sâu trong lòng, vĩnh viễn.
Cô cảm thấy nếu đặt mình vào hoàn cảnh đó, chưa chắc đã xử lí mọi chuyện tốt như hắn.
......
Trước kỳ khảo sát cuối năm thì được nghỉ học vì Nhất Trung là trường thi đại học.
Gần ngày nghỉ, công viên trò chơi có rất nhiều hoạt động. Các sinh viên thành phố đều phải về nhà, đến lúc đó sẽ giảm rất nhiều chi phí. Ngày này mỗi năm công viên trò chơi sẽ làm một ít hoạt động tình nhân, tỷ như phiếu giảm giá gì đó.
Khương Hành cùng Cố Tu Hạc cũng đi.
Thứ bảy, Khương Hành mặc một cái quần ngắn màu hồng nhạt lộ ra làn da tuyết trắng.
Cố Tu Hạc vẫn mặc áo phông cùng quần dài xám như bình thường. Hắn đứng bên người Khương Hành, trên tay cầm đồ ăn vặt, mặt mày tuấn mỹ lãnh đạm, chỉ khi cúi đầu nhìn Khương Hành mới có thể lộ ra một chút ôn nhu.
Hai người chơi vòng quay ngựa gỗ trước, chuẩn bị đi thử thuyền hải tặc tiếp. Tàu lượn siêu tốc thì Khương Hành không dám chơi. Người xếp hàng quá nhiều, Khương Hành để chút thời gian đi vệ sinh.
Cố Tu Hạc ở bên ngoài chờ cô.
Trong WC có rất nhiều người, Khương Hành xếp hàng suốt mười phút. Khi cô ra ngoài thì nghe được tiếng kêu la.
Cách WC không xa, mọi người đang tản ra xung quanh làm thành một vòng tròn, trên mặt đất có hai người lao vào đánh nhau, có một người còn cầm dao nữa.
Khương Hành nhận ra một trong hai là Cố Tu Hạc.
Hai người đánh rất hung, lăn qua lăn lại trên mặt đất. Người ở xung quanh người sợ tới mức không ngừng tránh né. Con dao gọt hoa quả đẩy qua đẩy lại giữa hai người.
Khương Hành căng da đầu tiến lên: "Đi ra ngay."
Cô muốn đẩy người ra, kinh hoảng thất thố làm sao lại trực tiếp bẻ ngược cánh tay nắm con dao của người đàn ông.
Cố Tu Hạc sắc mặt tái nhợt: "Khương Hành, mau buông tay......"
Nhưng vẫn chậm một bước. Người đàn ông như bị chọc giận, tay cầm dao không buông ra, lại cong một cái hướng về phía Khương Hành.
Khương Hành thấy thế không kịp thả tay ra, bị thương.
Lưỡi dao dính đầy máu tươi, xung quanh truyền đến tiếng la hét.
Miệng vết thương trên cánh tay rạch ra một vết thật dài, nháy mắt nhuộm đỏ toàn bộ cánh tay. Khương Hành nhịn đau cắn môi, cô không dám kêu đau, sợ làm Cố Tu Hạc phân tâm.
Thậm chí còn muốn lôi kéo người đàn ông.
Cố Tu Hạc thấy như vậy, đôi mắt muốn nứt ra. Hắn như phát điên lập tức duỗi tay nắm lấy con dao kia.
Mũi dao lại đâm xuống, không rõ đâu là máu Khương Hành, đâu là máu hắn.
Đôi mắt hắn nhìn người đàn ông, bên trong tràn ngập sự hung ác nham hiểm: "Ông đáng chết."
Con dao bị đôi tay dính đầy máu của hắn ném ra xa. Hắn xoay người đè người đàn ông xuống đất, sau đó liều mạng đánh đấm.
Người đàn ông ở tù kham khổ mười năm hẳn là có thể đối phó với nam sinh trung học dễ như trở bàn tay. Nhưng hiện tại lại bị người đè xuống đất đánh đến không biết trời trăng gì nữa.
"Đừng đánh, đừng đánh......"
Nắm tay hạ xuống từng đòn từng đòn một, đánh vào ngực người đàn ông. Người kia không chịu nổi, ho khan hộc máu. Cố Tu Hạc mặt mày dữ tợn, cuối cùng duỗi tay nắm lấy đầu người đàn ông đập xuống đất.
Thiếu niên anh tuấn thiếu hiện giờ chẳng khác nào ác ma đến từ địa ngục.
Người đứng một bên vây xem nhịn không được: "Đừng đánh, lại đánh nữa sẽ chết người đó."
"Mau buông tay, ra mạng người thì không ổn đâu."
Khương Hành khóc lóc ôm lấy hắn từ phía sau: "Không có việc gì, không có việc gì, Cố Tu Hạc đừng sợ, tớ không đau......"
Cảnh sát rất nhanh liền ập tới.
Khi Cố Tu Hạc cùng cha hắn bị mang đi, Khương Hành còn thấy được cha Khương. Cha Khương trầm mặc nhìn cô một cái, cuối cùng không nói câu nào, bảo người đưa cô đi bệnh viện.
Ở bệnh viện, cô gặp mẹ.
Sau khi băng bó xong, Khương Hành đi ra ngoài, mẹ Khương vội vàng chạy tới.
Cô đoán được cha đã nói với mẹ rồi, cúi đầu trầm mặc.
Cuối hành lang, tầm mắt mẹ Khương dừng trên cánh Khương Hành, nhẹ giọng hỏi: "Đau không?"
Khương Hành lắc đầu.
Mẹ Khương thở dài: "Nam sinh kia không thích hợp với con. Khương Hành, nghe mẹ một lần, chia tay đi con."
Thấy cô không nói lời nào, bà do dự tiếp tục nói: "Mẹ thừa nhận hắn rất ưu tú, chỉ là sinh ra ở một gia đình như vậy thì rất khó là một người bình thường. Con tin mẹ một lần, mẹ sẽ không hại con......"
Khương Hành ngẩng đầu nhìn bà, cắt ngang lời nói của bà, nghiêm túc mở miệng: "Con không muốn nghe mẹ nói về cậu ấy như vậy. Cậu ấy là cậu ấy, người nhà cậu ấy là người nhà cậu ấy. Con chỉ biết cậu ấy là một người rất tốt, về sau cũng sẽ trở thành một người rất rất rất tốt. Sinh ra trong gia đình thế kia cậu ấy không thể lựa chọn. Con tin tưởng cậu ấy, cũng sẽ luôn ở bên cậu ấy......"
Cách đó không xa, nam sinh đang đi đến phòng bệnh chợt dừng lại.
Đôi tay rũ bên người dần dần nắm chặt.