Chương 7: Kế hoạch bị phá hỏng

Sau khi xác nhận những việc nghe lén được tối qua là đúng, Abigail càng thêm phiền muộn, ngồi trên chiếc thảm lông dày, đem bản thân co thành một quả cầu thịt. Cô biết rằng, có một vị phóng viên trẻ vì tìm hiểu tin tức của Voldermort mà bị sát hại. Hắn đã hy sinh tính mạng của mình đưa đến cho giới phù thủy nước Anh một tin tức cảnh báo, nhắc nhở giới phù thủy rằng có một lực lượng hắc ám đang muốn phát triển.

Đáng tiếc rằng, tin tức quan trọng này lại không được công khai, tất nhiên là vì bộ pháp thuật gây áp lực với "Nhật báo tiên tri", mà ông Goshawk cũng không thể làm được gì, cho nên tối qua mới có thể khổ sở như vậy.

Abigail cũng rất đau lòng vì sự hy sinh của người phóng viên trẻ tuổi kia, đồng thời cô cũng rất buồn bực, không biết cô là đang sợ hãi hay tức giận. Khi đọc cuốn tiểu thuyết này tất nhiên là không buồn không lo, bởi vì bản thân mình không bị ảnh hưởng gì. Đến khi xuyên qua đến thế giới của Harry Potter rồi, cũng có chút yên lòng bởi vì còn có vị cứu tinh Harry kia, kết cục cuối cùng dù sao cũng chính là người tốt chiến thắng kẻ xấu mà.

Nhưng mà, Merlin! hiện tại cô chính là một người sống trong cái thời kỳ nguy hiểm này, biết rằng thời điểm kinh khủng đó sắp xảy ra, nhưng không thể nói, cũng không thể giải quyết, càng trốn không được nữa.... Như thế này, cô biết xử lý như thế nào đây????

Đây là lần đầu tiên Abigail nghe được tin tức về Voldermort, cảm giác thật rất đặc biệt, cũng giống như khi Alice lạc vào xứ sở thần tiên vậy, khi cổ tích bị phá vỡ rồi, nguy hiểm bày ra trước mắt, lập tức cảm giác được nguy hiểm đang rình rập khắp nơi.

Cho đến khi cha mẹ của Harry Potter bị gϊếŧ, tính ra chính là mười năm sau, Voldermort rốt cuộc đã gây ra tội ác gì mà có thể khiến cho cả giới phù thủy sợ hãi đến mức ngay cả tên của hắn cũng không dám gọi????

Sự sợ hãi lớn đến thế nào mới có thể làm cho mọi người, ngay cả khi Voldermort mai danh ẩn tích mười năm trời, mà vẫn không dám kêu tên hắn ra???

Lực lượng to lớn đến như thế nào mới có thể làm cho những kẻ sinh ra trong những gia tộc huyết thống thuần khiết cao quý cam tâm hiến dâng bản thân phục vụ hắn?????

Abigail duỗi thân thể, nhìn bàn tay nhỏ bé của mình, gia đình Green có thể từ trong cuồng phong bão táp này thoát thân an toàn hay sao???

......

"Cô chủ, cô chủ!!!", Abigail phục hồi tinh thần, Bonnie ngoài cửa nhẹ giọng gọi.

"Chuyện gì vậy?".

"Ngài Goshawk phải đi rồi, cô chủ không ra ngoài đưa tiễn hay sao?", Bonnie hơi giận nhỏ giọng nói.

"Tôi biết rồi, tôi đến ngay đây.". Xem ra đêm qua, ông Goshawk uống rượu say nên đã ngủ lại Green gia.

Abigail chạy đến xem, thấy ông Shake Goshawk đã đứng ngoài cửa, ông ấy đang chào từ biệt ông nội và bà nội. Ba người thân mật nắm lấy tay nhau, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết sự khổ sở tối qua, ngoài hai con mắt thật to có chút hồng hồng.

"Ông Shake Goshawk, ông Shake Goshawk, xin chờ một chút, chờ một chút.." Abigail hô to.

"Ồ là Abigail bé nhỏ đáng yêu của chúng ta đây mà, hôm nay cháu thức dậy sớm vậy? Không phải vì đặc biệt đến tiễn ta đấy chứ? Ta rất cảm động nha!!" ông Goshawk trêu ghẹo.

Abigail ánh mắt liếc ông bà nội, hai lão già này thật là không phúc hậu chút nào, chuyện cô hay ngủ nướng cũng nói khắp nơi. Không thèm để ý đến bọn họ, cô nói với ông Goshawk: "Ông đoán đúng rồi, cháu là đặc biệt đến tiễn ông đấy."

Vừa nói vừa kiễng chân, đem một đóa hoa tươi cài lên khuy áo của ông Goshawk.

"Ông Shake Goshawk, hoa này sáng sớm nay Bonnie vừa mới hái! Tặng cho ông, chúc ông vĩnh viễn vui vẻ, tinh thần vĩnh viễn thoải mái, không buồn không lo."

Shake Goshawk mỉm cười, sờ bông hoa, mặt khuôn mặt dịu lại, cúi người xuống nhìn Abigail, nói với giọng trầm ấm: "Cảm ơn con, tiểu thiên sứ, đây là lễ vật tốt nhất mà ta nhận được trong năm nay. Nó cho ta thật nhiều hy vọng, thật sự cảm ơn con rất nhiều"

Nói xong ông lại đứng thẳng dậy, nhìn về phương xa, nói: "Đúng vậy!... hy vọng....!".

Sau đó ông ấy xoay người lại, nhìn ba người nhà họ Green, lại cười lớn, lấy lại tinh thần của một lão-già-đáng-yêu lúc trước: "Những người bạn của tôi, tôi phải đi rồi, hẹn gặp lại!!!"

"Ông bạn già, ông phải bảo trọng nha!!" Ông nội muốn nói lại thôi

"Một lão già gầy yếu, có cái gì phải lo lắng chứ, chỉ cầu không thẹn với lương tâm thôi..."

Ông Shake Goshawk đi xa, vừa đi vừa vẫy vẫy cái mũ, tươi cười vui vẻ, giống như đi du xuân trên một con đường lớn vậy, nhưng là những người trong gia đình Green đều biết, con đường ông ấy đi là một con đường nhỏ hẹp lại tràn đầy nguy hiểm, vì trong lòng ông có lý tưởng nên "có chết cũng không dừng lại"!!!!

Abigail khóe mắt có chút ươn ướt, cô biết cô sẽ vĩnh viễn nhớ rõ khung cảnh buổi sáng hôm nay, vĩnh viễn nhớ rõ khuôn mặt tươi cười của ông.

==================Ta là phân cách tuyến================

Hôm nay, không khí trong nhà thật nặng nề, ai cũng không vui vẻ nổi, nhìn Abigail bộ dáng so với mọi ngày còn mệt mỏi hơn, ông Green liền tuyên bố nghỉ học một ngày, cho cô về phòng nghỉ ngơi.

Abigail hôm nay cũng không có tâm trạng học tập, liền theo ý kiến của ông nội, quay trở về phòng, ngồi trong phòng nghĩ xem tương lai có thể làm gì. Vẫn là nên nghĩ biện pháp tránh xa Hogwart một chút, đó là nơi tập trung một đám người có chỉ số nguy hiểm rất cao.

Phải nghĩ một biện pháp thật tốt.

Abigail trải bản đồ Châu Âu lấy được trong thư phòng của ông nội ra bàn, hai bàn tay nhỏ chống cằm tự hỏi.

Vốn là, kế hoạnh tránh đi Hogwart học của Abigail là đợi đến khi 11 tuổi đi tới học viện Durmstrang nhập học, như vậy có hai lợi ích : một là, tránh xa được những bạn học trong Hogwart, mà phần lớn đều là thành viên Hội Phượng Hoàng và Tử Thần Thực Tử dự bị, nguy hiểm! Rất nguy hiểm!! Như vậy giảm bớt được khả năng gặp phải Voldermort. Hai là, ba người anh họ ở Đức của cô cũng đều học trong học viện pháp thuật Durmstrang, nghe nói ở đó thực sự hỗn loạn, khi đến đó học bọn họ nhất định sẽ bảo hộ cho cô.

Hơn nữa, ông bà ngoại cũng sẽ rất vui mừng.

Nghĩ đến đây, Abigail liếc nhìn mấy bức ảnh trên bàn, bên trong là những bức ảnh cô chụp khi đi sang Đức ở chùng ông bà ngoại, bắt đầu từ năm 6 tuổi, tất nhiên cũng có chụp chung với ba người anh họ này.

Năm cô 6 tuổi, lúc đó mới được ra viện, thân thể không khỏe nên không được đi Đức, đến năm sau mới được đi.

Bức ảnh thứ nhất là chụp hai vợ chồng ông bà Beckmann ôm lấy Abigail lúc đó trông như một con búp bê ngồi trong vườn hoa, anh họ lớn Friedrich ở trong vườn nướng thịt, cả người anh ấy đều đổ mồ hôi vì mệt, anh họ thứ ba Heinrich thì lại không biết sống chết đứng bên cạnh bắt bẻ, kết quả hôm đó, bị anh Friedrich trả thù đem bỏ hết mấy miếng thịt cháy vào đĩa của em trai. Lần đó, cậu và mợ không ở nhà, nên anh họ thứ hai Joseph không có chụp cùng.

Bức ảnh thứ hai là chụp lúc Abigail 8 tuổi, năm đó khi đi nghỉ phép, tất cả mọi người trong nhà đều đông đủ, bức ảnh này về sau trở thành ảnh gia đình. Cả nhà đứng ở trước phòng cưới của cậu mợ, vợ chồng ông bà Beckmann ôm Abigail đứng ở hàng đầu, đứng sau là hai vợ chồng cậu hai, bên phải là anh Friedrich và anh Heinrich, bên trái là anh Joseph khuôn mặt lạnh băng. Lúc đó, anh Heinrich đặt trên đầu anh Friedrich một con châu chấu, anh Friedrich hoàn toàn không biết. Đương nhiên về sau khi rửa ảnh, Anh Friedrich đánh anh Heinrich một trận, lý do là anh Heinrich ghen tị anh trai "đẹp trai" hơn nên phá hỏng hình tượng hoàn mĩ của anh trai mình.

Bức ảnh thứ ba, là vào mùa xuân năm Abigail 9 tuổi, cùng ông bà ngoại đến nước Áo du lịch, lần đó, Anh Friedrich và anh Heinrich đều không được đi, nghe nói một người bị phạt nhốt trong nhà, một người được thưởng được đi nghỉ cùng với những giáo sư trong trường. Nhưng kết quả đều không được đi cùng. Trong ảnh, ông bà ngoại ôm nhau cùng chụp thật lãng mạn, bên cạnh là anh Joseph lạnh lùng của cô, thật ra bề ngoài của anh ấy thì hơi lạnh lùng nhưng nội tâm thì lại rất dịu dàng, anh xoa xoa mái tóc bạch kim của cô còn cô thì cầm một quả bóng bay, cả hai đều ngây ngô cười, trong ảnh rõ ràng Abigail có cao lên một chút.

Cậu kéo mợ đứng ở một bên, sắc mặt có chút buồn bực, bởi vì khi hai người đi xem bói, ông thầy không khách khí phán rằng: muốn sinh con gái ư? kiếp sau đi!!

Cậu mợ liền choáng váng, còn nhớ lần đầu tiên Abigail đến Đức, hai người đã bắt đầu nghĩ cách đem cô bé đáng yêu này giữ lại nhận làm con nuôi, đáng tiếc ý đồ không được thực hiện, bởi vì hai vợ chồng ông bà Green gửi mấy chục bức thư sống mang theo lời gầm rú cùng đe dọa tới nhà Beckmann. Hiện tại ước mơ kia của bọn họ đã bị ông thầy bói phá tan tành, mãi đến khi chụp ảnh thì tâm trạng vẫn không khá hơn được chút nào.

Abigail thật muốn đem vợ chồng nhà Weasley giới thiệu cho bọn họ, họ là những người "Có chí hướng tất sẽ thành công" điển hình, tuy đã sinh liên tiếp 6 củ cải đỏ (6 anh em trai của Ron), nhưng vẫn chiến đấu hăng say, cuối cùng cũng sinh được một đứa con gái, về vấn đề này, Abigail rất tin tưởng rằng hai đôi vợ chồng này sẽ tìm được tiếng nói chung.

Kỳ nghỉ năm nay còn chưa đến, đến lúc đó chắc chắn tiết mục "Một ngày cảm động" sẽ lại được trình diễn lần nữa tại cửa nhà Green. Có trời mới biết, cô chẳng qua chỉ là đi nghỉ phép, cũng không phải sung quân, vậy mà giống như là sinh ly tử biệt vậy, năm nào cũng giống nhau. Mỗi lần sắp đến thời điểm Abigail đi Đức, hai vợ chồng Green đều giống như "Người bị hại", cả ngày lo lắng những người nước Đức kia giữ lại Abigail làm con tin.

Abigail trong lòng cảm thấy thật ấm áp, cô thật hạnh phúc, nếu như không có Voldermort thì tốt rồi. Nhưng mà, kế hoạch hiện nay không thể bị phá vỡ được.

Đầu tiên, nếu thế lực của Voldermort bất đầu nổi dậy từ nước Albania, như vậy địa điểm tập kích đầu tiên của hắn chính là phạm vi của Durmstrang, hơn nữa, học viện này lại nổi tiếng là coi trọng Pháp Thuật Hắc Ám, nhất định hắn sẽ đi đến đó để "chiêu binh mãi mã", thu nạp môn đồ. Nếu Abigail không thể đi đến đó, thì cô phải viết một bức thư cảnh báo mấy người anh họ phải thận trọng, ngàn vạn lần không thể bị che mắt, ngu ngốc đi làm Tử Thần Thực Tử, đến lúc mất mạng còn không biết tại sao. Việc quan trọng nhất lúc này chính là phải giả bệnh để nghỉ học ở nhà vài năm. Đương nhiên là nếu tất cả ba đứa con trai của nhà Von Beckmann đều bị bệnh thì thật là kỳ quái, có lẽ phải lấy một lý do nào khác, ví dụ như trong lúc đi săn, bị lợn rừng cắn phải nên bị thương!!!! (Heo: kế này càng kỳ quái hơn)

Nhưng mà, Voldermort nhất định sẽ không ở lâu một chỗ, nhiều nhất là hai ba năm sau, hắn sẽ theo hướng tây đi tới, xuyên qua Beauxbatons, hắn sẽ trở lại nơi hắn muốn chinh phục nhất, thế giới phù thủy nước Anh.

Suy nghĩ nhiều như vậy, đến cuối cùng thì cô phải làm gì bây giờ?????????