Chương 6: Cuộc nghe trộm phong vân

Một buổi sáng đẹp trời, Abigail ở trong đống chăn lăn một vòng, giãy dụa ngồi dậy, vặn thắt lưng một cái, đứng dậy, nhìn qua đồng hồ, rất tốt, mới có bảy giờ, vậy.... cô quay lại vào trong chăn ngủ thêm một lát.

Ôm lấy cái gối ôm mềm mại, nằm trong chăn ấm, thật là vô cùng thoải mái! Sống ở Green gia được vài năm, Abigail đã hoàn toàn trở thành một con sâu gạo, sâu lười, và mọt sách. Lúc đầu, nghĩ đến việc không có internet, không có máy chơi game, không có TV, không có đầu đĩa... những thứ kiếp trước cô thích nhất thì sẽ nhàm chán. Nhưng Abigail bây giờ hình thành được thói quen không dùng những thứ đó nữa.

Sự thật chứng minh, trâu có dắt đến Bắc Kinh thì vẫn là trâu, kiếp trước cô lười biếng thì kiếp này vẫn vậy.

Hơn nữa, không cần đi nhà trẻ, không cần học tiểu học, thì dậy sớm cũng để làm gì?

Abigail nhắm mắt lại, vươn một cánh tay ra, lấy ở dưới cái gối một cái đũa phép cũ, đây là đồ của Edward Green khi còn sống, ba năm trước đây khi Abigail lần đầu tiên sử dụng được Wingadium Leviosa (thần chú trôi nổi)ông nội liền trịnh trọng đưa vật này cho cô. Nói với cô rằng cô cứ dùng một thời gian, đợi đến khi đủ 11 tuổi sẽ mua cho cô một chiếc đũa mới.

" Locomotor (thần chú di chuyển)hồng trà bay tới", Abigail vung cánh tay một chút, một ly trà ấm áp trên bàn bay đến trên tay cô, cám ơn Bonnie, yêu Bonnie nhiều.

Uống ùng ục hai ngụm trà, thầm than, trà thật là ngon, cuộc sống thực hạnh phúc, ngày nào cũng như vậy thì tốt rồi. Nếu không có Voldermort thì cô cũng không cần phải học pháp thuật làm gì.

Học pháp thuật được bốn năm, lúc ban đầu bởi vì không đọc được nhiều chữ, cô học rất chậm, một câu bùa chú phải luyện tập đến mười lần mới có thể làm được, một loại độc dược phải giải thích năm lần mới hiểu được công dụng và cách dùng, về phần nhận biết được thảo dược nào đó, thì cần một khoảng thời gian lâu hơn mới học được. Khi đó, ông nội rất là tuyệt vọng, hơn nữa những bạn bè hàng xóm xung quanh đều đồn rằng, đứa trẻ nhà Green chắc là một "Pháo lép", nếu không nhất định là một đứa bé ngốc, tuy rằng hình dáng rất xinh đẹp, thật là đáng tiếc.

Trong một lần giới thiệu cho Abigail nhà Crouch ở phía Tây Nam biệt thự nhà Green, bà nội mỗi lần nói đến ba người nhà này đều hận đến ngứa cả răng nanh. Bà Crouch là một phụ nữ hòa ái, ở chung với bọn họ cũng rất hòa hợp. Nhưng ông Crouch lại là một người luôn làm cho người ta chán ghét, cả ngày lỗ mũi đều hướng lên nhìn trời, động một tí là nói "Barty nhà ta mấy tuổi sẽ dùng được thần chú gì" ... Bà nội rất tức giận, quy cái tội này cho gia tộc Beckmann - nhất định là do huyết thống nhà bọn họ quá kém.

Abigail đã gặp qua cậu bé kia, hắn nhìn rất giống cha của hắn, vừa nhỏ gầy, vừa nhu nhược. Ngày đó bị vườn hoa nhà Green hấp dẫn, liền tiến lại xem, bám vào hàng rào cây tử đằng cao ba trượng, cái đầu nhỏ liền ngẩn ra, cười ngây ngốc, hắn cho rằng Abigail đang đứng ở bên giường trên lầu hai nhìn xuống.

Nàng rất muốn nói với bà nội đừng quá buồn rầu, thời gian yên bình của gia đình kia không còn nhiều nữa, bà chỉ cần khỏe mạnh, sống lâu, cam đoan sẽ được xem trò hay. Nhưng mà, khi nhớ đến kết cục của đứa trẻ kia và thảm kịch của cả nhà này(1), Abigail liền lắc đầu, quyết định không nên cười khi người ta gặp họa.

Qua nửa năm sau, Abigail đã có thể sử dụng ngoại ngữ cùng ngôn ngữ pháp thuật thì việc học trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, tuy rằng không phải tiến bộ cực nhanh, nhưng tuyệt đối có thể làm cho mọi người nhìn cô với cặp mắt khác xưa. Vì thế, lời đồn của hàng xóm cũng thay đổi: "Đứa bé nhà Green đã không còn ngốc nữa rồi".

Thời gian đó, bà Green vô cùng hãnh diện, đặc biệt thích bảo Bonnie đem theo điểm tâm đi tán gẫu với hàng xóm xung quanh, trong lúc nói chuyện, sẽ lơ đãng nói "cháu gái ta hôm nay học được những gì", ..... Sau đó mọi người cũng hùa vào tán thưởng "Cháu gái nhỏ của bà thật đúng là thiên tài, vừa hiếu thuận, lại xinh đẹp, bà Green thật có phúc...".

Những việc như vậy, Catherine làm không biết mệt, làm Abigail cũng choáng váng luôn!!!!

Nhưng ngoài ý muốn chính là, ông nội cũng tán thành hành động khoe khoang này của bà nội. Thậm chí còn hùng hồn nói rằng: "Nói chuyện về những đứa trẻ là ham mê của những người lớn, quyền lợi của người lớn chính là đi khoe chuyện tốt của đứa trẻ nhà mình, dù là Merlin cũng không thể ngăn cấm việc này được..."

Abigail hiện tại hiểu được vì sao Edward Green lại đặt cho con gái mình một cái tên vừa dài vừa bao hàm nhiều thứ tốt đẹp đến vậy, gia đình này thật là một nhà kế thừa tính bao che khuyết điểm.

Khiêm tốn một chút đi ông nội, đây là một cái thời đại vô cùng nguy hiểm đó!!!!!!

Uống hồng trà xong, có phần tỉnh táo, Abigail giống như con sâu uốn éo trong cái kén, đứng dậy. Đứng ở trước gương, cầm lấy cái lược trên bàn muốn chải đầu, mái tóc màu bạc càng ngày càng dài, bồng bềnh uốn lượn, dày dặn thả xuống hai bên người. Chải một cái, xuống tận đuôi tóc, tóc quá dày, chải thật là lâu, thật là phiền phức, Abigail không ngồi trên ghế mà ngồi luôn xuống chiếc thảm mềm mại.

Vừa chải tóc, Agigail vừa nhớ lại cuộc nói chuyện hôm qua cô nghe lén được.

Đêm qua, bạn của ông nội, nhà báo Shake Goshawk, tổng biên tập tờ "Nhật báo tiên tri" đến nhà cô ăn tối, mỗi lần ông đến đều mang cho Abigail một hộp kẹo thật lớn. Lần này ông đem tới chính là bánh bích quy Cooky, thế nên bà nội nghiến răng nghiến lợi oán hận ông ấy.

Abigail rất thích ông lão đáng yêu này, nhưng hôm qua ông ấy có chút là lạ, tuy rằng trên bàn ăn trông ông vẫn rất vui vẻ, nhưng Abigail vẫn cảm nhận được sự không khí có vẻ khác thường.

"Cô bé đáng yêu, mỗi lần nhìn thấy cháu ta đều rất vui vẻ, mấy hôm nay ông nội cháu có nhắc đến cháu rất nhiều, cháu là niềm kiêu ngạo của hắn đó!!!!", ông Shake Goshawk rung đùi đắc ý nói.

"Ông Shake Goshawk cháu gặp ông cũng rất vui, cháu có thể hỏi ông một việc được không, ông và Miranda Goshawk có họ với nhau sao?", Abigail hỏi, trước kia khi không quen ông Shake cô không dám hỏi điều này.

"À, xem ra cô bé của chúng ta đã bắt đầu luyện tập bùa chú rồi, đúng vậy, bà ấy là họ hàng xa với ta.", ông Goshawk cầm tay Abigail, yêu thương nói, "Nhưng mà, cháu yêu, nhiệm vụ hiện nay của cháu là phải ăn thật nhiều, để cho thân thể khỏe mạnh, đỡ khỏi cho ông bà nội của cháu lại tra tấn bác sĩ DuPont mỗi tháng.".

Bác sĩ DuPont chính là vị bác sĩ có uy tín ở bệnh viện "Thánh Mungo" kia, từ khi Abigail sống lại đến nay, hai vợ chồng ông bà Green coi ông ấy trở thành ân nhân, thế nên hiện tại Abigail có vấn đề gì thì họ đều đi tìm ông.

Mà rõ ràng thấy được, vị bác sĩ DuPont kia có tài ăn nói không thua gì y thuật của ông ta, lần nào cũng đều nói những lời khiến cho ông bà Green rất vừa lòng.

Sau bữa tối, bà nội liền lập tức đem Abigail đuổi lên trên lầu, nói rằng người lớn có chuyện muốn nói, sau đó liền khóa chặt của thư phòng, ba người bọn họ ở bên trong thảo luận.

Abigail vào phòng của mình, từ trong hộp trang sức lấy ra một chiếc dây buộc tóc, chiếc dây buộc tóc này được tạo thành bởi hai con bướm nhỏ, hai con bướm này tách rời nhau, gắn vào một chiếc dây thun, nhìn qua thì thấy giống một chiếc dây buộc tóc. Nhưng thật ra, đây là một chiếc máy nghe trộm.

Abigail dùng đũa phép gõ nhẹ vào một con bướm trên chiếc dây buộc tóc, con bướm kia liền vỗ cánh bay lên, Abigail vội mở của sổ ra, cho con bướm bay ra ngoài, mà chiếc dây thun gắn hai con bướm cũng từ từ dài ra. Abigail cầm con bướm nhỏ còn lại trên tay, ngồi bên cạnh cửa sổ chờ đợi.

Đột nhiên, con bướm nhỏ trong tay Abigail vỗ vỗ cánh, Abigail mừng rỡ reo lên: "Tìm được rồi!", vội đem con bướm nhỏ kề sát tai lắng nghe, một âm thanh nho nhỏ từ con bướm nhỏ bên kia truyền vào trong tai cô.

Ở bên kia, ba người trong thư phòng đều không chú ý tới, có một con bướm nhỏ đang đậu ở bệ cửa sổ khép hờ.

Đồ vật này Abigail vừa mới làm ra vào tháng trước, đây là ý tưởng của hai anh em song sinh nhà Weasley, không nghĩ rằng lúc này lại phát huy tác dụng.

Tiếng nói lục đυ.c trong thư phòng truyền tới, khi rõ khi không, xem ra bên ngoài đang có gió lớn.

"Goshawk vì sao ông lại nghỉ hưu, ông làm ở "Nhật báo tiên tri" không phải rất tốt hay sao?", là giọng nói của ông nội, nghe có chút khác lạ.

"Tôi thật sự rất nản lòng rồi, nếu không thể làm một nhà báo có lương tâm, tôi thật không muốn làm nữa...". Giọng nói của Ông Goshawk có phần mệt mỏi.

"Không, bạn tốt của tôi, ai cũng biết "Nhật báo tiên tri" đã bị bộ pháp thuật khống chế, có ông làm ở đó, ít nhất những lão già kia không có nói hươu nói vượn, chúng ta cũng có thể tin được một số tin tức trên báo", bà nội khuyên bảo.

"Catherine nói đúng, tôi cũng không đồng ý.".

"Cảm ơn các bạn, tôi thật vui mừng khi hai người quan tâm tôi, nhưng hai người coi trọng tôi quá rồi, những truyện xảy ra gần đây, tôi cũng không có năng lực giải quyết nữa"

"Việc này cũng không thể trách ông được.", có một tiếng thủy tinh vang lên, ông nội mở một bình rượu ra. "Lại đây, uống một ly Whiskey nào.", có một tiếng cụng ly vang lên.

"Từ khi tôi trở thành tổng biên tập "Nhật báo tiên tri", tôi muốn tạo cho mọi người có một tờ báo đáng tin cậy. Không muốn tòa soạn trở thành tay sai của bộ pháp thuật, bộ pháp thuật muốn cho mọi người biết điều gì liền viết cái đấy..", ông Goshawk lớn tiếng nói, giống như đập mạnh vào bàn: "Bất luận có khó khăn gì, tôi vẫn hy vọng bản thân có thể kiên trì, tôi đã tập hợp một nhóm người trẻ tuổi có lý tưởng có khát vọng giống tôi, hy vọng có thể làm cho thế giới phù thủy càng thêm tốt đẹp, việc gì cũng có thể công khai, nhưng mà..... nhưng mà..." Đến đây, ông Goshawk nghẹn ngào không nói được nữa.

Có âm thanh vỗ nhẹ nhàng vang lên, chắc là ông nội vỗ vỗ vai của ông Goshawk.

"... Đứa trẻ kia... còn trẻ như vậy, lại có tài. Tôi không thể tin được, hắn lại mạo hiểm tính mạng của mình, lấy được tin tức đó... hắn chết đi trên tay của tôi, mà tôi lại... mà tôi lại...Ôi, Merlin, tôi là một người nhu nhược, hắn tin tưởng tôi nên mới có thể hy sinh tính mạng của mình như vậy. Nhưng mà.... Tôi không có tư cách làm cho hắn tin tưởng như vậy..."

Abigail nghe thấy ông Goshawk khóc lên, trong lòng cũng rất buồn.

"Không, chúng ta đã biết việc này, rất nhiều người đã biết, Dumbledore cũng đã biết, tuy rằng không thể đăng lên mặt báo, người thanh niên kia cũng không phải là chết đi vô ích. Bạn tốt, đừng buồn nữa, chúng ta biết bởi vì có ông nên hắn mới có thể dũng cảm như vậy.". Bà nội nhẹ giọng an ủi Goshawk.

.....

"Người kia... Hắn tự xưng là Voldermort..... hắn quá giỏi, từ trước đến nay chưa từng có ai như vậy... Albania theo hắn vào trong rừng... chỗ đó đã lâm vào khủng hoảng.... Ai cũng biết, hắn sẽ quay trở lại, nhất định hắn sẽ trở lại!!!...." ông Goshawk đã bắt đầu nói không rõ ràng nữa, đã uống say mất rồi.

Bên ngoài, gió thổi quá lớn, âm thanh cũng khi được khi mất.

"Catherine, đóng cửa sổ lại đi, gió lớn quá.". Ông nội nói.

Abigail vừa nghe vậy, lập tức dùng đũa phép gõ nhẹ lên con bướm nhỏ, nhỏ giọng niệm chú, con bướm bên ngoài cũng run rẩy bay trở về. Abigail đem dây thun thu ngắn lại.

Abigail còn nhớ rõ, khi Harry Potter đến thế giới phù thủy, Hagrid có nói một câu như: "Khoảng hai mươi năm trước, có một pháp sư xấu xa..." .....

Lúc đó Harry Potter 11 tuổi, Abigail nhơ hắn sinh ra khoảng năm 1980, như vậy tính lại, chính là năm 1970, thời điểm này Voldermort đã đến nước Pháp.

Năm nay chính là năm 1970.

Abigail đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, để cho gió lạnh thổi tới. Abigail rùng mình một cái.

Đột nhiên nghĩ tới một câu nói : Gió lớn như vậy, báo hiệu một cơn bão đang đến.---