Chương 40: Hắn là ai vậy

Năm học đầy ắp kỷ niệm đầu tiên của Abigail ở Hogwarts cuối cùng cũng kết thúc. Snape phải về lại Đường bàn xoay (Spinner"s End), tiếp tục đối mặt với gia đình bất hạnh của mình. Mà Abigail lại trở lại Green gia tiếp tục nhận sự quan tâm của người nhà. Còn bị nước miếng của bà nội "rửa mặt".

Thời điểm chia tay, Abigail lại lần thứ 12 mời Snape đến nhà cô nghỉ hè, nhưng mà Snape cũng từ chối đủ 12 lần. Tuy nhiên lần này hắn cầm tay Abigail cam đoan:

"Mình sẽ sống tốt. Bạn cũng phải sống tốt!".

Sau vài tháng bận rộn, cuối cùng ông nội Green cũng nghiên cứu xong cái tư liệu về "gia tăng phòng ngự nơi ở" do gia đình Black đem đến lần trước, sau đó dựa vào thiết kế mà bố trí trong - ngoài biệt thự Green gia một lượt kỹ càng. Tuy không phải là phòng thủ kiên cố, nhưng ít nhất cũng là tường đồng vách sắt. Kết quả, mỗi lần Abigail đi chơi ở rừng cây nhỏ bên ngoài về nhà, đều phải niệm ba lần bùa chú, năm lần vung đũa làm phép mới có thể đi vào.

"Bảo bối, con thấy phong ngự của nhà chúng ta như thế nào?", vẻ mặt ông nội Green kích động chờ mong cháu gái khen ngợi.

"Tốt lắm, tốt lắm ạ! So với phòng giam ở Scotland còn tốt hơn một bậc".

Ông nội Green tái mặt.@@

Còn bà nội Green thì mặc kệ ông chồng già của mình mặt đang hết xanh lại trắng, việc bà quan tâm nhất lúc này chính là "chung thân đại sự" của cháu gái, tuy rằng lần xem mặt trước với nhà Black coi như thất bại một nửa, nhưng không phải vẫn còn một nửa hay sao?.

"Bảo bối, con ở trong trường có từng cùng Sirius Black có cái gì đó.... Ách... tiếp xúc không?".

"Tiếp xúc? A... có... chúng ta lại cùng nhau đánh một trận".

Bà nội Green lại buồn bực.

Abigail về nhà, Bonnie là người vui vẻ nhất, kỹ thuật của nó lại có nơi dùng tới rồi.

"Green Hat đâu?", Abigail cùng hàn huyên với Bonnie hồi lâu mới nhớ ra trong nhà thiếu một "người".

Green Hat chính là con rắn nhỏ mà Abigail nhặt về lúc trước, lúc đó nó đói bụng gần chết, sau khi được Bonnie dốc lòng chăm sóc liền sống lại.

Khi muốn đặt tên cho nó, Abigail đề nghị tên là "Green"(nguyên văn tiếng hán là tiểu thanh, hay màu xanh) cái tên này giàu ý nghĩa văn thơ biết bao. Trong đầu nghĩ đến cầu Đoạn Kiều, Tây Hồ(nếu bạn nào đọc thanh xà bạch xà chắc không xa lạ với tên địa danh này, chính là nơi Bạch xà và Hứa Tiên gặp nhau, dẫn đến một đoạn duyên phận)

Nhưng mà cái con rắn nhỏ kia lại không cảm kích chút nào, lau khóe miệng, nói cái tên này không tốt, không thể bởi vì nó có màu xanh liền gọi nó là "Green", cái tên này đúng là không có chút tiêu chuẩn nào đi.

Abigail trong cơn tức giận liền dỗi nó, liền kêu nó là "Green Hat" (dịch ra chính là nón xanh, tức bị cắm sừng@@)

Nhưng không nghĩ rằng con rắn nhỏ kia lại thích. Nó từng nghe nói con người có tóc đỏ, chưa từng nghe tới cái mũ xanh, hai vợ chồng ông bà Green cũng đồng ý, nói "Green Hat" này cũng có ngầm ý nói đến dòng họ Green, một chữ hai ý nghĩa. Vì thế vỗ bàn quyết định, về sau liền gọi là Green Hat đi!

Cả nhà ngoại trừ Abigail đều vỗ tay, miệng trầm trồ khen ngợi "tên hay, tên rất hay" làm Abigail há hốc mồm.

Bonnie nghe thấy Abigail hỏi, liền trả lời ngay: "Nó đi tới rừng cây nhỏ để chơi, mấy ngày nay nó có thêm mấy người bạn nhỏ".

Abigail tà ác cười: "Nó đi tìm bạn gái? Bất quá cũng chính là bị người ta đào góc tường" (trộm mất, ý trong này nói là bị cắm sừng á)

Từ lúc biết Green Hat là đực, Abigail rất lo lắng về vấn đề hôn nhân và tình yêu tương lai của nó, ai bảo cái tên kia quá xui xẻo mà.

"Tiểu thư Abigail, cô nói gì vậy? Green Hat còn chưa đủ lớn đâu", Bonnie nói giúp Green Hat.

Abigail lập tức phản bác: "Không phải không đủ lớn, mà là đủ dài sau đó lại bị ngắn lại đi!".

Bonnie lập tức thẹn thùng, cũng may chuyện này cũng không gây hậu quả gì lớn đến sau này.

Vốn răng nanh của Green Hat đã đủ dài (đã lớn), nhưng mà ai ngờ được, bởi vì Abigail không ở nhà, bà nội Green và Bonnie có lòng nhiệt tình lại không có chỗ thể hiện, vì thế toàn bộ đều dồn lên con rắn nhỏ này. Có cái gì ăn ngon, uống ngon đều cho nó ăn, kết quả không lâu sau con rắn xanh nhỏ vốn đã đủ chiều dài trưởng thành lại bị ngắn lại thành một nửa, rất giống một con rắn già. Green Hat cả ngày đều khóc sướt mướt, khổ sở. (ý bảo Green Hat ăn nhiều nên thành tròn vo đó)

Cả nhà đều rất áy náy, vì vậy đối với Green Hat càng tốt hơn, nó muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, không ngăn cản. Sau đó, sau vài lần đi ra ngoài vào trong khu rừng nhỏ chơi, nó đã kết bạn được với một đám rắn nhỏ khác. Đáng tiếc biệt thự Green gia đã bày ra rất nhiều kết giới, nếu không nó đã sớm đem nhóm bạn này đến đây chơi.

Tuy rằng trong bên trong Green gia vô cùng yên tĩnh, nhưng mọi người đều biết, bên ngoài kia đã trở nên rất loạn rồi. Kỳ nghỉ bắt đầu được vài ngày Dumberdore có gửi một bức thư đến Green gia, nói ông ấy đã chạm mặt với Voldermort.

Cái tên Riddle kia đã trở nên hoàn toàn thay đổi, so với người chết còn đáng sợ hơn. Thế lực của hắn cũng bắt đầu hình thành, hắn chiêu mộ được một nhóm lớn pháp sư, trong đó có cả phù thủy Hắc ám tội ác đầy mình, cũng có cả những phù thủy trẻ tuổi. Đáng sợ nhất chính là rất nhiều gia tộc pháp sư xa xưa đều tuyên thệ trung thành với Voldermort.

Tuy bây giờ không có phát sinh xung đột gì lớn, nhưng mà Dumberdore tin rằng điều này sẽ rất nhanh xảy ra.

Ông nội Green sau khi xem xong bức thư này, liền giam mình trong thư phòng, nửa ngày cũng không nói một lời. Dường như sợ người nhà lo lắng, sau khi ra khỏi thư phòng thì đã trở lại bình thường, vẫn nói chuyện như mọi ngày.

Abigail biết ông nội Brian Green của mình là một người đầy mâu thuẫn. Ông luôn tôn thờ huyết thống thuần khiết, nhưng cũng không phản đối kết giao với Muggle, thậm chí còn học hỏi một ít tri thức của Muggle. Ngoài ra, ông còn cùng một ít Muggle gặp gỡ giống như Dumberdore, nhưng ông chưa bao giờ muốn gia nhập vào Hội Phượng Hoàng.

"Abigail, Abigail?", Abigail đang suy nghĩ rất nhanh tỉnh táo lại, bà nội Green đây lấy tay vẫy vẫy trước mắt cô.

"Làm sao vậy ạ?"

"Cô bé ngốc, con nghĩ gì vậy? Vừa rồi ông nội con nói, cả nhà chúng ta sẽ đi du lịch", bà nội nói.

"Đi du lịch?", Abigail ngây ra một lúc, "Chúng ta sẽ đi nước Đức sao?".

"Đi nước Đức làm gì?", ông nội Green không khỏi giận, "Chẳng lẽ thế giới chỉ có mỗi nước Đức mới có thể du lịch hay sao?".

"Vậy chúng ta đi đâu?", Abigail nghĩ thầm: ông đến tuổi này rồi, vậy mà vẫn còn cố chấp như vậy.

"Chỗ nào cũng được", ông nội rất hăng hái, "Vài năm nay bởi vì cái tên Chúa tể Hắc Ám kia mà người người hoảng sợ, làm việc gì đều phải cẩn thận. Sao hắn không biến đi chứ?".

Ông nội Green nói to, trông rất có khí phách: "Vì cố gắng trốn tránh hắn, ngày tháng của chúng ta cũng không yên ổn. Đi, chúng ta đi ra bên ngoài tìm một nơi tốt hơn, vui chơi vui vẻ một chút, muốn đi đâu đều được".

"Vậy, Bonnie thì sao?", bà nội có chút chần chờ.

"Cũng đi", ông nội vung tay lên, giống như chỉ huy quân đội.

Abigail chạy qua ôm lấy ông nội, kêu to: "Oa, ông nội, ông đẹp trai quá! Bà nội, ánh mắt của bà thật tốt, chọn được một người chồng tốt như vậy. Bonnie đóng gói, thu dọn đồ đạc.".

Khuôn mặt bà nội không khỏi run rẩy một chút, nhưng vẫn không nhịn được bật cười, Bonnie vui mừng đến mức nước mắt tuôn rơi. Dù có thế nào đi nữa, Green gia vẫn luôn mang không khí hạnh phúc, ấm áp.

Mấy ngày sau, Green gia trở lên bận rộn hẳn. Bonnie vội vàng đóng gói đồ đạc, bà nội Green dọn dẹp đống đồ vật quan trọng, ông nội thì vội vàng bổ sung vài lời chú ngữ để biệt thự Green gia ẩn mình. Lý luận của nhà Black chính là: phòng ngự tốt nhất không phải là có phòng thủ kiên cố, mà là làm cho kẻ địch không thể tìm thấy nơi ở. Abigail âm thầm chấp nhận, căn nhà số 12 ở quảng trường Grimmauld của gia đình Black cũng như vậy, giấu bên trong những ngôi nhà khác, không dễ gì phát hiện ra.

Căn nhà tốt như vậy cuối cùng lại thuộc về tên ngốc Harry. )-_-)

Sau khi kết giới cuối cùng được thiết lập, Abigail quyết định đi tìm cái tên đã nhiều ngày không về nhà - Green Hat. Nếu bọn họ muốn đi du lịch, tốt xấu gì cũng phải nói với con rắn nhỏ kia một tiếng.

"Green Hat! Green Hat! Ngươi ở đâu?", Abigail gọi cái con rắn ngốc kia, bởi vì cô dùng Xà ngữ, nên chỉ nghe thấy âm thanh "xà xà".

Gọi vài lần cũng không thấy đáp lại, Abigail không kiên nhẫn, liền lấy đũa từ trong chiếc áo liền váy màu trắng muốt ra, nhẹ nhàng vẫy vẫy sử dụng chú ngữ. Chỉ nghe "Ai nha" một tiếng, một con rắn nhỏ màu xanh to bằng cổ tay từ khu rừng bay tới. Ngã nhào vào bụi cỏ dưới chân Abigail.

Abigail đắc ý, cất đũa phép đi, đem con rắn nhỏ còn đang giãy dụa trong bụi cỏ lôi ra ngoài. Cầm lấy nó giơ lên trước mặt. Chỉ thấy Green Hat vô cùng tức giận, không thể kiềm chế được, há to cái miệng, lộ ra hai cái răng nanh thật to, kêu lên:

"Ngươi....ngươi....ngươi sao có thể như vậy? Ngươi có biết ta thật vất vả mới làm quen được với cô ấy, mới nói được một hai câu đã bị ngươi lôi đến đây! Ngươi...ngươi. ngươi có biết quấy rầy việc người khác yêu đương sẽ bị thiên lôi đánh không?"

Green Hat nói năng lộn xộn, nhưng Abigail nghe cũng hiểu, hừ một tiếng:

"Yêu đương? Ngươi đừng đùa, thân thể còn chưa đủ lớn mà còn học người ta đi tìm người yêu. Tìm mấy con rắn cái? mấy ngày nay ngươi luôn "lắc lư" ở bên ngoài là vì việc này? chậc chậc - hiệu suất không phải thấp bình thường nha. Vài ngày mà mới chỉ nói được một hai câu? Ngay cả địa chỉ của người ta cũng không biết? Có phải cô ấy ghét ngươi bộ dáng xấu xí? Nhìn xem, há cái miệng ra cũng không có thấy mấy cái răng, còn mấy cái răng nanh thì chỉ ngắn như vậy. Ha ha con đường phía trước của ngươi cũng thật khó khăn đi".

Green Hat bị Abigail cười làm cho lúng túng, răng nanh cũng ngứa, rất muốn cắn cho cô một cái:

"Ngươi... ngươi nói bậy bạ gì đó? Không phải như vậy! Trong tình yêu, hình dáng không quan trọng, quan trọng là nội tâm, nội tâm. Ngươi có hiểu hay không? phải biết rằng thời gian cả đời cũng trôi qua rất nhanh, điều còn lại cuối cùng cũng chỉ có tình yêu, là tình yêu thực sự. Điều này phải dùng tâm để cảm nhận, vẻ ngoài chỉ là nhất thời. Là mây bày ~~~" Green Hat rung đùi đắc ý nói, thổ lộ tâm tình, tình ý miên man, nói đến tình yêu hắn liền nói đến say mê. Bày ra dáng vẻ một con rắn si tình.

Nghe được con rắn nhỏ đột nhiên có "văn hóa" như vậy, Abigail cũng cảm thấy vui vẻ, vì vậy vươn ngón tay béo mũm của mình vuốt cái đầu của nó:

"A, không tồi nha! ở nhà của ta nửa năm trời, có tiến bộ. Xuất khẩu liền thành thơ, ừ, tài ăn nói tốt như vậy thì tán đổ mấy con rắn cái kia coi như không có vấn đề. Nhưng mà ngươi có nói cho cô ấy biết trong "lòng xà" của ngươi đang nghĩ cái gì không? Hay trước mặt người ta đến một câu hoàn chỉnh cũng không nói được? Mỗi lần ngươi nói chuyện, ta đều phải phân tích vài lần mới hiểu được ngươi không phải đang rì rầm mà là đang nói chuyện nha".

Green Hat cứng họng, vừa xấu hổ vừa tức giận, hận không thể đập đầu vào váy của Abigail một cái (cái kiểu trút giận kiểu gì vậy không biết?).

Đang cười, đột nhiên Abigail nghe thấy một tiếng cười khẽ, liền cả người căng thẳng, nhanh chóng ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy cách đó không xa, có một người thanh niên đang dựa vào cái cây. Hắn rất cao, hắn hơi mỉm cười, cái ý cười không thể lý giải nổi. Ánh nắng mùa hạ xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá rậm rạp, chiếu lên mặt hắn, làm cho người ta không nhìn rõ. Không biết hắn đã đứng đấy bao lâu.

Hắn chậm rãi mở miệng:

"Cô bé, ngươi đang làm cái gì vậy?".

Thanh âm cao vυ"t, lại âm trầm động lòng người. Abigail hốt hoảng, hắn là ai vậy?