Chương 38: Phát sóng liên tục mấy tập phim 2

Dumbledore vung đũa phép, bộ pha trà đáng yêu trước mặt Abigail tự động dọn dẹp, lại rót một ly Hồng trà nóng cho cô.

Abigail uống vài ngụm trà nóng, cảm xúc mới dịu lại một chút, không khỏi có chút châm chọc nói:

"Xem ra cái người Riddle kia ở trong trường làm loạn tương đối vui vẻ! Hắn có chuyện gì không hài lòng sao?".

"Đương nhiên là có, bất quá đa số vấn đề đều được hắn giải quyết hết rồi, đương nhiên là ngoài một vấn đề: Thân thế của hắn!", Dumbledore nói.

Abigail có chút sáng tỏ: "Bởi vì bất luận hắn ở trong trường nổi tiếng ra sao, ở trước mặt các giáo sư và học sinh đắc ý thế nào, thì hắn cũng vẫn chính là một cô nhi không rõ cha mẹ, hắn không thể giải thích được thân thế và lai lịch của bản thân! Một người kiêu ngạo, tự phụ như hắn nhất định là không thể chấp nhận được trên người mình mang bất kỳ khuyết điểm nào!".

Dumbledore gật đầu:

"Đúng vậy. Có một người bị ta thuyết phục đã nói cho ta biết, Riddle đối với xuất thân của bản thân vô cùng khó chịu. Việc này cũng dễ giải thích, nơi hắn lớn lên là cô nhi viện, tự nhiên sẽ không biết được bản thân mình từ nơi nào xuất hiện. Hắn không thể tìm được ở trong phòng trưng bày huy chương một cái tên Riddle nào, trong danh sách học sinh trong quá khứ cũng không, thậm chí là trong lịch sử phù thủy cũng không thể tìm thấy. Cuối cùng hắn không thể không tin rằng cha của hắn chưa từng bước chân vào thế giới phù thủy. Ta tin rằng chính là vì vậy mà hắn mới vĩnh viễn từ bỏ cái tên của mình, lấy thân phận là Voldemort, cũng bắt đầu điều tra về gia đình mẹ của mình. Trò nhất định nhớ rõ, hắn vốn nghĩ rằng mẹ hắn không có khả năng là phù thủy, bởi vì bà ấy đã bị gục ngã trước mặt Muggle, trong bộ dạng yếu đuối và xấu hổ.

Manh mối duy nhất hắn biết chính là cái tên Marvolo, người của cô nhi viện đã nói cho hắn biết đây chính là tên của ông ngoại hắn. Sau khi tiến hành điều tra trong các gia tộc pháp sư một thời gian, hắn phát hiện gia tộc Slytherin còn sót lại một chi tộc. Năm hắn mười sáu tuổi, hắn rời khỏi cô nhi viện, nơi hắn đều phải về mỗi kỳ nghỉ, hắn đi tìm gia tộc Gaunt, những người thân duy nhất của hắn. Bây giờ, Abigail, đi theo ta...".

Dumbledore đứng lên, Abigail thấy ông ấy lại cầm một cái lọ thủy tinh đựng ký ức.

"Có thể lấy được thứ này là vô cùng may mắn.", ông ấy đem vật đang lóe sáng kia đổ vào chậu tưởng ký, nói: "Chúng ta sau khi đi vào trò sẽ biết. Chúng ta đi thôi".

Nội dung của lần này Abigail cũng biết, Voldemort năm 16 tuổi đến nhà Gaunt gặp mặt cậu hắn. Hơn nữa hắn còn gϊếŧ hết cha hắn và ông bà nội của mình.

Trong căn phòng tối tăm, nhỏ hẹp, dưới ánh trăng lạnh lẽo, bóng người cao gầy của người thanh niên, dưới ngọn đèn cũ, in lên cửa sổ, hắn nói Xà ngữ, giọng nói sắc bén. Những điều này tạo nên một khung cảnh quỷ dị, tăm tối, nhuốm máu cả nhà Riddle trong tàn nhẫn và điên cường.

Lúc này Abigail thấy Tom Riddle không còn giống như những lần nhìn thấy trước đây. Người thanh niên đêm nay, không có sự kiêu ngạo quen thuộc, lại có một loại đau đớn và tức giận không nói nên lời. Abigail có thể cảm nhận được thứ cảm xúc xa lạ này. Sắc mặt của hắn tái nhợt đến dọa người, giống như người bị rút hết máu, Abigail lại nhớ tới, sắc mặt của hắn từ đêm nay chính là theo hắn cả một đời không có thay đổi.

Cái cảnh tượng này làm cho Abigail có chút không thoải mái, cô xoa đầu đi ra từ chậu tưởng ký. Dumbledore còn ở bên cạnh tự nói lại việc Voldemort làm thế nào đem tội mưu sát này giá họa cho chính cậu ruột của mình, thủ đoạn của hắn kín kẽ đến cỡ nào.

Đương nhiên ông cũng nói vì sao hắn lại có thể vu oan thành công, một chút cũng không làm cho người ta hoài nghi.

"Con hoàn toàn hiểu được, là một kẻ đã có tiền án gϊếŧ người, như vậy sẽ không có ai nghi ngờ bên trong có chỗ nào không hợp lý. Hơn nữa, phạm nhân bất quá cũng chỉ là người còn sống sót cuối cùng của một gia tộc đã bị xuống dốc, vừa không có chỗ dựa vững chắc, lại không có người quan tâm đến, cần gì phải làm việc thừa thãi làm gì. Vì vậy, bộ pháp thuật liền vô cùng vui vẻ phán định tội danh: định án, đem người nhét vào Azkaban là xong việc, đúng không?", Abigail không khỏi có chút châm chọc.(đoạn này Abigail nói về việc vì sao cậu của Voldemort lại có thể bị người ta kết tội gϊếŧ cho của Voldemort, nếu các bạn còn nhớ trong phần chú thích của những chương trước mình đã nói đến cậu của Voldemort - Morfin Gaunt vốn là một kẻ gϊếŧ người, sau khi ba năm ở tù về thì cha bị chết, mà lúc đó không có một người nào biết Voldemort có liên hệ với gia đình Riddle, nên Morfin tự nhiên bị kết tội không thể nghi ngờ - tội danh gϊếŧ cả nhà Riddle).

Dumbledore vốn đã chuẩn bị một đống lý do muốn giải thích: lúc ấy vì sao không ai điều tra thêm về phạm nhân, sử dụng thuật thôi miên hay cho hắn uống thuốc nói sự thật gì đó. Kết quả Abigail lại là người vô cùng hiểu chuyện, thay hắn giải thích. Nhưng giọng điệu lại rất châm chọc.

Kì thật, Dumbledore đã hiểu lầm, Abigail cũng không phải muốn chỉ trích gì bộ pháp thuật, bởi vì trong thế giới Muggle cũng có rất nhiều án oan. Thậm chí có nhiều người phải trải qua rất nhiều năm sau mới có thể rửa sạch được oan khuất.

"Cái người Riddle này 16 tuổi đã dám gϊếŧ người, lại là liên tiếp ba mạng người, hơn nữa đều là những người có cùng huyết thống với bản thân, từ đầu tứ cuối làm rất cẩn thận, thật sự là ra tay nhanh gọn", Abigail nói nhỏ: "Giáo sư Dumbledore, ngài có cảm thấy thế không?".

"Ta cũng thừa nhận, hắn thực sự rất giỏi. Có thể là học sinh xuất sắc nhất trong lịch sử Hogwarts từ xưa đến nay, hầu như trong mỗi cuộc thi hắn luôn giành được điểm cao nhất", Dumbledore cười khổ, "Đáng tiếc, hắn lại không theo chính đạo!.... được rồi, chúng ta tiếp tục, đợi sau khi hắn tốt nghiệp, Abigail, trò đoán xem hắn lựa chọn làm việc gì?".

Abigail đương nhiên biết, nhưng cô chỉ có thể giả ngốc: "Không biết, hắn đến bộ pháp thuật? Rất nhiều người tài giỏi đều đến đó.", Percy (huynh trưởng Percy Wealsey anh cả của Ron) cũng có chí hướng đến đó làm việc, bất quá vận khí không tốt, đúng vào giai đoạn loạn lạc.

"Không, Riddle đến tiệm "Borgin và Burkes"xin việc", Dumbledore vẻ mặt thần bí nói.

Hừ, ta đã sớm biết rồi, còn cần ông nói nữa sao? Abigail thầm nghĩ, nhưng vẫn giả bộ giật mình! Trên mặt đều là vẻ khó tin.

"Thật ra, đầu tiên hắn muốn ở lại Hogwarts là giáo sư, nhưng mà lại bị hiệu trưởng lúc đó là Dippet từ chối, lúc đó ta ở trước mặt hiệu trưởng đã tích cực phản đối, Abigail, trò có biết vì sao không?", Dumbledore tiếp tục nói.

"Tất nhiên là hiểu!", Abigail nhân cơ hội nói: "Tên Riddle kia khi còn là học sinh đã muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nếu cho hắn là giáo sư, như vậy có khả năng hắn sẽ biến Hogwarts trở thành đại bản doanh Voldemort. Giáo sư Dumbledore, ngài quyết định như vậy thật là quá sáng suốt rồi. Ngài đã cứu vớt tất cả học sinh của Hogwarts, Ngài thật sự quá giỏi!".

Abigail lại một lần nữa ngăn được sự giải thích của Dumbledore. Abigail cứ như vậy nói ra suy nghĩ, lý giải của bản thân. Dumbledore lại cảm thấy có chút thất bại, giống như bản thân có rất nhiều lý do từ chối nhưng lại không thể nói ra.(ý nói, nếu Abigail có thể nói đến trọng tâm của sự việc về những việc làm của Voldemort thì Dumbledore sẽ có cớ để hỏi Abigail về cách giải quyết, nhưng Abigail lại quá khôn khéo không nhắc đến, làm cho Dumbledore không thể làm gì được, vì trước đó lão đã hứa không ép Abigail phải tham gia) Thật ra,trong việc này đối với Abigail, Dumbledore đúng hay không cũng không quan trọng, quan trọng là.... Hiện tại nên giải quyết Voldemort như thế nào? giữ gìn hòa bình thế giới và cái mạng nhỏ của cô mới quan trọng.

Đối mặt với một người "hiểu biết" như vậy, Dumbledore có chút gian nan gật đầu, tiếp tục: "Vậy hiện tại chúng ta sẽ vào ký ức của gia tinh Hokey, lúc trước nó có làm việc cho một pháp sư giàu có, pháp sư kia tên là Hepzibah Smith (hai nhân vật này có được nhắc đến trong truyện Harry Potter nhưng không có giải thích gì về thân thế. Đoạn ký ức này cũng xuất hiện trong truyện Harry Potter, tập sáu, Dumbledore đã xem với Harry) Đây là phần trí nhớ cuối cùng trong tối nay, sau đó ta muốn nghe một chút giải thích của trò, hy vọng sẽ có chút thu hoạch".

Tối hôm nay cuối cùng Abigail cũng có thể thoải mái một chút. Hết "phim kinh dị", "phim hoài nghi", bây giờ lại đến "hài kịch". Cô thấy một nữ pháp sư mặc áo choàng màu hồng nhạt, không ngừng thoa phấn lên mặt mình, giống như đang quét vôi lên tường vậy. Mà cái tên gia tinh đáng thương kia còn đứng bên cạnh khen cô ta đáng yêu -___-

Tiếp theo, cô ta lại đến bên cạnh Voldemort giả bộ thẹn thùng, phấn trên mặt rơi xuống từng mảng. Còn phát ra tiếng cười ngây ngô, bị Voldemort nói vài câu giả dối liền bị đuổi ra ngoài.

Nếu không đứng bên cạnh Dumbledore, khẳng định Abigail sẽ lớn tiếng cười. Lại nói mọt câu "cho chết cái kẻ mê trai".

Cái tên Voldemort kia sau khi lớn lên thực ra lại càng thêm đẹp trai, càng thêm hấp dẫn, lại có phong độ, khen người khác đến thuận mồm, không biết đã hạ gục bao nhiêu người roòi. Bội phục!. Lại nghĩ đến những lời nói của Snape, nếu hắn có được một phần của Voldemort thì cô gái nào chả tóm được. Ha ha.

"Có phải là, Voldemort gϊếŧ chết một nhà bà.... Ách... cô gái này, sau đó lại giá họa cho gia tinh đáng thương kia đúng không?", Abigail sau khi xem xét liền tổng kết.

"Bất quá con cũng rất tò mò về phần phán quyết lần này của bộ pháp thuật, nếu như nói đến vụ án của gia đình Riddle trước đó. Đối với kẻ gϊếŧ người đó coi như có lý, dù sao hắn cũng đã có tiền án gϊếŧ Muggle, cũng có tư tưởng thù hận Muggle. Nhưng mà gia tinh Hokey kia thì có lý do gì? Nó đã hầu hạ chủ nhân nhiều năm, vẫn biểu hiện sự tốt bụng, hơn nữa chủ nhân của nó tuy rằng không được tốt lắm, nhưng cũng không ngược đãi nó. Nó gϊếŧ hại chủ nhân mình làm gì? Hơn nữa nó thật sự có năng lực sát hại chủ nhân của mình hay sao? Trong vụ án lần này, con thực sự không tìm thấy động cơ gây án."

Việc này nếu xảy ra ở Hồng Kông thì hay rồi, khẳng định không phải giải quyết đơn giản như vậy. Ít nhất cũng phải có chứng cứ, Phù thủy thật sự không có tinh thần pháp luật. Tòa án pháp thuật biếи ŧɦái!

"Đúng vậy!", giọng Dumbledore hơi khàn: "Chuyện này đúng là bộ pháp thuật làm việc có chút qua loa, bởi vì phần lớn mọi người đều có nghi ngờ và đề phòng gia tinh. Cuối cùng bọn họ phán quyết Hokey không phải cố ý, mà là đã già nên nhầm lẫn...."

Abigail "hừ" một tiếng tỏ vẻ khinh bỉ. Cô cảm thấy nếu pháp luật có chút lý trí, thì Voldemort không chừng đã bị bắt từ khi vây cánh còn chưa đủ. Nói không chừng còn có thể bị giam trong Azkaban rồi. Làm sao lại làm cho cô đau đầu như thế này chứ.

Hơn nữa, cô cũng có chút tò mò, vì sao Dumbledore bây giờ vẫn không lấy được ký ức của giáo sư Horace và đoạn ký ức Voldemort yêu cầu được làm giáo sư trong trường? (Hai đoạn ký ức này sau đó Dumbledore đã nhờ Harry lấy được trong tập 6, hoàng tử lai)

Thiếu hai đoạn trí nhớ này làm cho Abigail rất phiền lòng. Bởi vì, nếu Dumbledore nhờ Horace nhận ra được Voldemort muốn chia tách linh hồn, như vậy ông ấy sẽ đi tìm phần linh hồn kia của hắn, như vậy Abigail mới có thể "nhắc nhở" Dumbledore hắn giấu ở nơi nào.

Nhưng mà hiện tại Abigail không thể trực tiếp nói cho Dumbledore về việc linh hồn được.

"Hiệu trưởng, ngài đã hỏi thăm những giáo sư đã từng dạy Riddle chưa? Ví dụ như giáo sư hắn thích nhất giáo sư Horace... Nói không chừng còn có một chút thu hoạch khác.", Abigail cẩn thận hỏi thăm.

"Ta đã thử hỏi qua, nhưng mà giáo sư Horace là một pháp sư rất cẩn trọng, hắn đã biết việc Tom Riddle chính là người tạo nên thế lực hắc ám đang lên, cho nên ta làm việc này không có hiệu quả. Hơn nữa, ông ấy bây giờ còn là giáo sư trong trường chúng ta".

Dumbledore không muốn nói gì thêm nữa, nhưng Abigail đã hiểu, hiện tại Voldemort dù sao cũng không đến mức quá ác độc, bộ mặt thật còn chưa có lộ ra, cho nên ông ấy không muốn cùng những giáo sư trong trường làm cứng. Nhưng phiền toái chính là, Abigail làm sao có thể dẫn dắt được đề tài này đây. "Hiệu trưởng, con nói một chút suy nghĩ của mình được không?".

"Hoan nghênh, ta đang mong chờ điều này đây"

Abigail lựa chọn nội dung:

"Pháp sư bị gϊếŧ hại kia, rõ ràng hắn đã có được mặt dây chuyền của Slytherin và chiếc cốc nhà Hufflepuff ,như vậy bây giờ chúng ta có thể quay lại quá khứ, thời điểm hắn ở trong tiệm "Borgin và Burkes" có còn lấy được đồ vật gì nữa không? Đây chính là cửa hàng pháp thuật Hắc ám, hắn lại lấy những đồ vật kia để làm gì?".

"Sau đó, ngài nói hắn rời khỏi nước Anh, đi tha hương, bắt đầu cùng một số pháp sư Hắc ma pháp tụ tập. Con cho rằng hắn muốn đạt được kiến thức và lực lượng Hắc Ám nào đó, dù sao những thứ đó các giáo sư trong trường đều cấm. Vậy hắn vơ vét hết các đồ vật pháp thuật từ khắp nơi để làm gì? Vì hai đồ vật kia mà hắn đã từ bỏ cả cuộc sống kinh doanh vài năm trời và công việc của mình. Con không nghĩ điều đó không có ý nghĩa gì cả".

"Còn có điều này, giáo sư Dumbledore, xin thứ lỗi cho con vô lễ, con vốn nghĩ muốn hỏi ngài điều này. Trước kia ngài có thể quang minh chính đại khiêu chiến và đánh bại Grindelwald, nhưng vì sao hiện tại ngài không đi tìm Voldemort khiêu chiến, đánh bại hắn, thậm chí gϊếŧ chết hắn, làm như vậy thế giới không phải sẽ hòa bình trở lại hay sao?".

Vấn đề được hỏi rất sắc sảo, Dumbledore cười khổ lắc đầu.

Abigail tiếp tục nói: "Có phải ngài không nắm chắc hay không? Ngài cũng đã gần như hiểu rõ về hắn, qua nhiều năm, có phải ngài không nắm chắc thực lực của hắn bây giờ. Nói cách khác, ngài không thể đảm bảo nhất định có thể đánh bại hắn, chỉ cần một lần liền xong, đúng không? Như vậy chúng ta việc chúng ta cần giải quyết hiện giờ chính là tìm ra nhược điểm của hắn!".

Dumbledore khẽ gật đầu.

"Là một đứa trẻ mới có 16 tuổi, xuất thân từ cô nhi viện, nhưng trong một đêm hắn lại có thể đem họ nội và họ ngoại hủy diệt. Như vậy trên cơ bản mà nói hiện tại trong thế giới phù thủy thì hắn không có chút bối cảnh sâu xa nào, trong tình huống này nếu hắn muốn che dấu một bí mật, hoặc một bảo bối gì đó, thì hắn sẽ lựa chọn nơi nào?".

Abigail cuối cùng cũng nói đến vấn đề chính, trong đoạn hội thoại trên cô đã chỉ ra vài vấn đề, chỉ cần Dumbledore chịu đi tìm hiểu thì vẫn có thể tìm thấy chút manh mối.

Tuy rất đồng tình khi lão Dumbledore phải lê bộ xương già cỗi đi khắp nơi, nhưng vì người ta chính là người đứng đầu, tự nhiên cần đi tiên phong. Hơn nữa chỉ cần cô không cần phải ra mặt giải quyết thì cô nguyện ý đứng phía sau hiến kế.

Bất quá Abigail nằm mơ cũng không nghĩ đến, sẽ có một ngày trong tương lai, cô sẽ đem vấn đề này lặp lại một lần nữa, chẳng qua là không phải do cô tự nguyện mà thôi.