Chương 37: Phát sóng liên tục mấy tập phim

Xế chiều hôm nay, Abigail và Sirius lại một lần nữa cãi nhau, cô lại một lần nữa chiến thắng, khi Snape chạy đến thì Abigail đã "thu dọn" xong chiến trường.

Tâm trạng tốt đẹp vẫn cứ kéo dài cho đến tối, khi cô đi đến phòng làm việc của hiệu trưởng Dumbledore.

Abigail đi vào phòng, đánh giá căn phòng của hiệu trưởng: căn phòng vẫn như cũ, một làn khói trắng nhẹ không biết ở đâu tràn ra bao phủ phần lớn không gian, trên cái bàn tròn nhỏ bày vài hộp kẹo, mấy vị hiệu trưởng cũ của trường ở trong mấy bức tranh treo tường đang gật gù ngủ, ở giữa phòng, lão Dumbledore đang nở nụ cười, làm ra động tác "mời ngồi" với Abigail.

Abigail ngồi xuống, cẩn thận đánh giá người trước mặt: có cảm giác hơi khác so với những lần gặp trước, ông ấy gầy hơn một chút, nhưng tinh thần lại rất tốt, giọng nói cũng lớn hơn.

"Có vẻ như ngài có được thu hoạch không tệ nhỉ, hiệu trưởng Dumbledore?", Abigail đoán.

"Vì sao trò lại nói vậy? Abigail thân mến!", lão Dumbledore lại tủm tỉm cười.

"Rất đơn giản, ngài rời khỏi trường cũng được một thời gian dài, sau đó lại bảo con tới phòng ngài sớm hơn một giờ so với thường lệ, như vậy có nghĩa là hôm nay ngài có rất nhiều chuyện muốn nói. Con nói vậy có đúng không, giáo sư?", Abigail cũng đã đọc qua rất nhiều tiểu thuyết trinh thám, không làm khó được cô.

"Ha Ha, Abigail, Abigail! Trò quả là một đứa trẻ thông minh!", Dumbledore cười lớn, xem ra tâm trạng của ông ấy đang rất tốt. "Lần này đúng là ta có được thu hoạch rất lớn, trò đã đoán đúng".

Ông ấy đứng dậy, hai tay đan vào nhau, đi đi lại lại trong phòng.

"Vậy...", Dumbledore nói, giọng ồm ồm vang dội, "Tối nay chúng ta tiếp tục nói chuyện về Tom Riddle, lần trước nói đến việc hắn vừa mới trở thành một đệ tử Hogwarts năm nhất"

"Đúng vậy, giáo sư, hắn không muốn ngài đi cùng, muốn tự mình đi mua dụng cụ học tập và đồ dùng gì đó", Abigail tiếp lời.

"Đúng, không thể không thừa nhận hắn rất có năng lực tự hành động, hắn mua đầy đủ hết mọi thứ", Dumbledore nói: "Như vậy, cuộc sống học sinh của hắn đã bắt đầu từ đây, Tom Riddle, hắn mặc một cái áo choàng, cùng với những học sinh mới của Hogwarts xếp hàng chờ phân viện. Hắn khác với những đứa trẻ khác, hắn rất im lặng. Mũ phân viện dường như vừa đặt lên đầu hắn đã phân hắn vào Slytherin".

"Điểu này là hiển nhiên, dù sao mẹ của hắn cũng có xuất thân là hậu duệ của gia tộc thuần huyết Salazar Slytherin; Những học sinh khác có biết điều này không? Ý con nói đến việc hắn là người kế thừa của gia tộc Slytherin", Abigail vô cùng phối hợp nói tiếp.

"Chỉ sợ rằng bọn họ cũng không biết, Tom Riddle không tin tưởng bất cứ kẻ nào,tự nhiên cũng sẽ không đem việc này nói cho bất cứ ai, ngoại trừ một lần hắn ở trong phòng nghỉ chung có dùng Xà ngữ hù dọa đám bạn học", Dumbledore nhìn Abigail, "Về phần huyết thống, thì ta cho rằng chính hắn cũng không biết, bởi vì khi hắn ở trong cô nhi viện có quá ít tin tức. Ta không biết rằng hắn rất nhanh đã phát hiện hắn và người sáng tạo ra học viện có thể nói chuyện được với rắn, không khó đoán rằng điều này đã làm hắn cảm thấy hưng phấn, cũng làm tăng thêm lòng tự trọng của hắn".

"Cũng vì vậy, hắn có thể xác định bản thân mình có xuất thân không tầm thường, Xà ngữ là một loại năng lực chỉ được truyền thừa thông qua huyết thống, trên cơ bản hắn có thể xác định bản thân và hậu duệ của Salazar Slytherin có thể có quan hệ. Như vậy tiếp theo thì sao? hắn ở trong trường học thế nào?".

Hai câu cuối cùng Abigail học được từ lão ngoan đồng Chu Bá Thông (Nhân vật trong Thần điêu đại hiệp và Anh hùng xạ điêu của Kim Dung) nghe người khác kể chuyện, nhất định phải thường xuyên hỏi "sau đó như thế nào?", như vậy mới làm cho người kể chuyện có thêm hứng thú kể tiếp.

"Là một người vừa có thiên phú, rất đẹp trai, lại là cô nhi, dường như hắn vừa vào Hogwarts liền giành được nhiều sự đồng cảm của tất cả giáo viên trong trường. Nhìn qua thì hắn vô cùng lễ phép, lặng lẽ và có khát vọng muốn học hỏi. Hắn để lại cho mọi người đều là những ấn tượng rất tốt. Bất luận hắn ở dưới đã làm những việc gì thì cũng chưa từng có một việc không tốt nào rơi vào tai những giáo sư trong trường. Hắn chưa từng để lộ sự ngạo mạn và tính hiếu chiến của mình, ở trong mắt mọi người hắn chính là một học sinh hoàn mĩ nhất", Dumbledore nhìn có chút bất đắc dĩ.

Abigail cũng có chút ghen tị: "Con cũng rất khâm phục năng lực này của hắn. Con làm bất cứ việc gì cũng đều bị các giáo sư biết hết", dù là kiếp trước hay kiếp này, Abigail đúng là một học sinh thất bại.

Dumbledore cười cười lắc đầu: "Được rồi, Abigail, trò cũng rất tốt. Chúng ta tiếp tục đi. Theo sự tiến bộ trong học tập, hắn liền tập hợp được một đám bạn bè nhiệt tình, ta cũng không biết phải gọi bọn họ như thế nào. Bởi vì không có từ ngữ thích hợp hơn, ta cũng biết rõ rằng Riddle không coi bọn họ là bạn. Nhóm người này ở trong trường trở thành một thế lực bí mật, bọn họ tập hợp đủ mọi loại người: có kẻ muốn tìm sự che chở, có kẻ muốn chia sẻ vinh dự của gia tộc, có cả một tên côn đồ,... bọn họ tụ tập lại thành một đám có thể dùng phương thức tàn nhẫn để đè bẹp những người xung quanh mình. Nói cách khác bọn chúng chính là nhóm Tử Thực đồ sơ khai, trong đó một số học sinh sau khi rời khỏi Hogwarts cũng chính thức trở thành Tử Thực đồ. Bọn chúng có thể khống chế được tin tức trong tay mình, cứ nhìn những việc đã xảy ra trong bảy năm bọn chúng ở trong Hogwarts là biết, những biến cố này xảy ra nhưng mọi người không thể phát hiện có chút dính dáng gì đến bọn chúng ".

"Nhiều năm như vậy, mà một chút chứng cứ hay nhược điểm cũng không lộ ra ngoài. Con nghĩ, không phải là những giáo sư ở Hogwarts rất "hiền lành" mà là bọn chúng quá giảo hoạt", Abigail bĩu môi, thật ra cô có điểm hoài nghi có phải là khả năng đầu tiên hay không (ý nói các giáo sư bao che cho Riddle và đồng bọn).

Dumbledore có thể đọc được suy nghĩ của Abigail, hắn mỉm cười nói: "Không kể đến tính bảo mật của nhóm người này, còn có một nhóm người đứng đầu có năng lực khống chế, lúc ấy chúng ta có dùng cách nào thì cũng không có học sinh nào dám cung cập tin tức cho chúng ta.

Thậm chí cho tới lúc này đây, sau nhiều năm như vậy cũng không có nhiều người quen biết đám người kia dám nói chuyện gì về hắn, bọn họ đều rất sợ. Ta phải trải qua sự cố gắng vất vả lắm mới có thể từ một số ít người biết được một số chuyện, tìm tòi trong những bản ghi chép cũ, cùng với việc tìm hiểu những Muggle và phù thủy chứng kiến sự việc mới điều tra ra được một chút ít manh mối".

Dumbledore lấy ra một chiếc lọ có chứa một thứ nước màu xám, quơ quơ ở trước mặt Abigail, đắc ý nói: "Về việc này cũng có một ít công lao của trò, Abigail thân mến! Bởi vì nếu ta đến chậm nửa ngày thì những thứ này cũng không còn nữa. May mắn lúc ấy trò nhắc nhở nên ta lập tức chạy đi, may mà còn kịp".

Ông vừa nói vừa đem chiếc lọ đổ vào Chậu tưởng ký, sau đó kéo Abigail vào trong đoạn ký ức kia.

Abigail ngã vào một căn phòng âm u, lạnh lẽo, giống như những lần trước, vì vậy cô cũng không kích động. cô liếc mắt một cái liền nhận ra đây chính là phòng học ma dược, đứng trước mặt chính là giáo sư trẻ tuổi Horace, ông ấy trẻ hơn bây giờ rất nhiều, cũng không có cái đầu hói, không có cái bụng bự như bây giờ.

Xung quanh là một đám học sinh đang học, bọn họ nhìn qua chỉ có những học sinh năm hai năm ba, cảnh tượng trước mắt có vẻ mơ hồ, mọi người nhìn cũng không thấy rõ ràng.

Dumbledore thấy Abigail đang muốn cố gắng nhìn rõ mọi vật xung quanh liền nói: "Đoạn trí nhớ này có chút mơ hồ, không còn cách nào thay đổi được; Bởi vì đây là ký ức của một bệnh nhân sắp qua đời, lúc ấy bà ta cũng đã không còn minh mẫn, cho nên khi ta lấy ra ký ức, nó đã như vậy".

"Thật tốt quá, Tom,.... thật tốt quá, đây quả thực chính là kỳ tích, loại thuốc hoàn hảo này chính bản thân ta cũng chưa từng gặp được", giáo sư Horace lớn tiếng nói liền hấp dẫn được sự chú ý của Abigail và Dumbledore, ông ấy(giáo sư Horase)đang đứng cạnh một nồi quặng của một nam sinh, tay không ngừng múa may, "Cái này ta chưa từng nghe qua, đúng vậy, đúng vậy,.... tuyệt đối không có khả năng dựa vào sách vở làm ra được thứ này.....Tom, trò sửa lại thành phần và quá trình đúng không?"

"Đúng vậy, thưa giáo sư", một nam sinh cao lớn đứng cạnh cái nồi lễ phép trả lời. "Con có sửa lại một hai bước làm, còn cho thêm một chút bột xương rồng (rồng là con rồng, không phải cây xương rồng)".

Mặc dù có chút mơ hồ nhưng Abigail liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra nam sinh kia chính là Tom Riddle, hắn cao lớn, tuy là vẫn trong hình dạng của một thiếu niên nhưng hắn cũng đặc biệt bình tĩnh, tự nhiên.

Giáo sư Horace đang ra sức khen ngợi hắn, đám học sinh nhà Slytherin xung quanh hắn cũng phát ra không ít lời hâm mộ và thán phục. Nhưng mà, trong đám người cùng lớp bên cạnh, học sinh nhà Gryffindor lại im lặng dị thường.

Điều này làm cho Abigail cảm thấy kỳ lạ, căn cứ vào kinh nghiệm của cô và Snape ở mỗi buổi học ma dược và môn Phòng chống Nghệ Thuật Hắc Ám, khi hai người được khen ngợi thì trong đám Gryffindor bên cạnh sẽ lập tức ồn ào, nếu không cũng là những lời nói mát mẻ, trêu chọc, nói cái gì mà "ta đây cũng sẽ làm được, có cái gì đặc biệt hơn người đâu"....

Nhưng mà, hiện tại học sinh nhà Gryffindor lại rất im lặng, tuy rằng có thể nhìn thấy sự không phục nhưng hiển nhiên là không có ai dám lên tiếng.

Bạn Tom này cũng đúng là rất có uy danh nha! Khống chế được nhà Slytherin không nói, còn có thể áp bức cả học sinh nhà Gryffindor trở nên ngoan ngoãn như vậy. Abigail rất buồn bực, cô còn chưa bao giờ được hưởng thụ đãi ngộ như vậy đâu. Cả ngày đều tranh cãi với đám người Potter, lãng phí thời gian. Lại nói, cả đám người nhà Gryffindor, luôn thích bắt nạt kẻ yếu, gặp phải người lợi hại như vậy liền không dám ho he.

Thật sự là XXXXX!!!!!

Phía sau, Dumbledore lại kéo Abigail, hướng tới một nữ sinh Slytherin chỉ chỉ, nói: "Nhìn cô bé kia, cô ta tên là Linda Hughes(người này không có trong truyện gốc), nhờ cô ấy mà chúng ta có thể biết được một chút về bí mật của Voldemort, đây là người duy nhất mà ta có thể tìm tới"

Abigail theo ngón tay Dumbledore nhìn qua, cô lập tức nhìn thấy cô bé kia, bởi vì trong cảnh trí mơ hồ như vậy mà cô ta có vẻ đặc biệt rõ ràng.

Linda Hughes là một cô gái gầy gò, gù lưng, đầu cúi thấp, lớn lên cũng không xinh đẹp, cằm đặc biệt dài, giống như bị người nào đó kéo ra, cô ta im lặng đứng ở đó, tuyệt đối không làm cho người khác chú ý. Nhưng Abigail vẫn thấy được cô ta thừa dịp người khác không thấy, luôn nhìn lén Tom Riddle, trong mắt đều là sùng bái.

Tan học, mọi người lục tục ra về, vây quanh Tom là một đám nam sinh, bọn họ vỗ vai hắn nói: "Làm tốt lắm, Tom", "Tom, thực sự chỉ có cậu mới được như vậy, nhìn sắc mặt đám ngốc nhà Gryffindor kìa"...

Riddle lễ phép mỉm cười, cái gì cũng không nói, nhưng dường như chỉ cần hắn mỉm cười đơn giản như vậy cũng đủ làm đám nam sinh kia hài lòng.

Abigail chú ý đến Linda vẫn sợ hãi rụt rè núp ở phía sau, không dám tới gần bọn họ, cô ta toàn luẩn quẩn xung quanh. Cô ta vẫn chậm chạp sửa sang lại cái túi xách của mình, hình như đang có ý đợi Riddle.

Lúc này cảnh tượng lại mơ hồ, Abigail cảm thấy như ngồi trên thuyền, một lát sau, lại xuất hiện một cảnh tượng mới.

Bên trong một căn phòng tối tăm, Tom Riddle đứng ở giữa, hắn nhìn qua có vẻ như đã lớn thêm vài tuổi, giống như một người thủ lĩnh trời sinh, toàn thân đều là khí phách, uy nghiêm; phía sau hắn đứng một đám học sinh, mỗi người đều mang vẻ mặt đắc ý. Abigail kinh ngạc phát hiện bên trong đám người có Linda.

Riddle đứng trước một nam sinh có tuổi tương đối nhỏ, nam sinh kia vẻ mặt rất sùng bái nhìn hắn.

"Huynh trưởng Riddle, cám ơn anh có thể nhận em, em... em vẫn rất hy vọng có thể trở thành thành viên của các anh".

Abigail không thấy rõ vẻ mặt của Riddle, nhưng âm thanh động lòng người của hắn lại nghe rất rõ ràng.

"Jack thân ái, ta nghĩ cậu hiện tại nên xưng hô là "chúng ta" mới phải, đúng không?".

"Đúng vậy, vâng.... đúng vậy, a...em muốn nói, các anh, a,... không, chúng ta,... cảm ơn!", cái tên nám inh kia dường như vui mừng đến mức ăn nói lộn xộn. Vẻ mặt hắn hoàn toàn không còn sự bình tĩnh.

Sau đó có một nam sinh được dẫn lên, nhìn hắn rất chật vật, quần áo rách tả tơi, hắn bị hai nam sinh to lớn xách tới, dùng sức quật trên mặt đất. Cả người hắn run rẩy, miệng lắp bắp nói "Tha cho tôi...".

Tom Riddle chậm rãi bước tới, bước chân nhẹ nhàng như đang đi dạo:

"Còn cậu, bạn của tôi, cậu làm tôi rất thất vọng, tôi còn tưởng rằng có thể tin tưởng được cậu; nếu không phải mọi người sớm phát hiện ra, cậu tính nói cho một vị giáo sư nào đó mọi chuyện phải không?"

Giọng điệu của Tom tựa hồ như không quan tâm, rất êm dịu; nhưng ẩn sâu trong đó là sự uy hϊếp và hung tàn.

Tất cả mọi người đều trợn trừng mắt nhìn nam sinh dưới đất, thậm chí có người trực tiếp lên tiếng mắng chửi, nhưng mà bọn họ cũng không có ai dám ra tay, dường như bọn họ đang chờ Tom lên tiếng.

"Không... không phải, tôi không nói... thật sự... tôi sẽ không nói! Cầu xin mọi người, tha cho tôi đi, tôi không dám nữa...", mặt nam sinh xám lại, run rẩy như bị điện giật, sợ tới mức không còn nói rõ ràng nữa.

Tom chậm rãi ngồi xổm xuống, cùng nam sinh đối mặt, hắn ta (Nam sinh) sợ tới mức không còn tỉnh táo được nữa.

"Cậu sẽ không nói? Thật tốt quá, như vậy tôi an tâm rồi. Nhưng mà vì làm cho tất cả mọi người cùng an tâm, có lẽ cậu phải có một chút biểu hiện nho nhỏ, cậu nói xem có phải không?".

Nam sinh kia nghe thấy những lời này, tựa hồ như tìm được hy vọng, ngẩng đầu mong chờ nhìn Tom. Lúc này, Tom chậm rãi cầm đũa phép hướng nam sinh kia vẫy vẫy. Đột nhiên hắn đọc một đoạn chú ngữ, chỉ nghe tiếng hét thảm thiết vang lên, nam sinh kia kêu rên liên hồi, cả người co thành một đống, trên mặt đất máu văng khắp nơi.

Abigail không dám tin vào mắt mình, cô thấy hai ngón tay của nam sinh kia bắt đầu chia lìa khỏi bàn tay, hơn nữa, ngay cả gây cốt cũng bị lôi ra, xé rách.

Bốn phía vang lên tiếng hoan hô, những học sinh kia, dù là nam hay nữ, vẻ mặt đều là sùng bái và cuồng nhiệt, tựa hồ thông qua màn tra tấn tàn nhẫn này bọn họ càng thêm yêu quý Tom Riddle.

Tom vẫn nhẹ nhàng gây đau đớn cho nam sinh kia, giọng điệu vẫn như không có chuyện gì:

"Tay của cậu bị làm sao vậy? bạn của tôi, tôi nghĩ gia đình của cậu và các giáo sư nhất định sẽ vô cùng lo lắng. Có phải có người làm cậu bị thương thành như vậy?".

Cái nam sinh kia vẫn run rẩy, nhưng vẫn cố mở miệng:

"Không... không... đây chính là bản thân tôi tự làm mình bị thương. Là tôi... khi phối dược liệu..... không cẩn thận nên mới vậy.... ".

Tom vừa lòng đứng lên, sau đó lộ ra vẻ mặt chán ghét, phất tay một cái, nam sinh kia liền bị dẫn đi.

Abigail che miệng lại, cô chỉ cảm thấy dạ dày co rút lại, lúc này Dumbledore đứng bên cạnh Abigail vỗ vỗ bả vai cô, giống như là an ủi, sau đó kéo Abigail lại thế giới thực. Trở lại phòng làm việc của hiệu trưởng.

Abigail như bị rút hết sức lực, như con giun mềm nằm dài trên ghế : "Nam sinh kia sau đó ra sao ? ".

Sắc mặt Dumbledore rất không tốt : "Không biết, chuyện này không có một giáo viên nào biết, cũng không có một học sinh nào đến nói cho chúng ta biết ".

" Nói cho các người biết ! Nói như thế nào ?", Abigail đột nhiên lớn tiếng, " Hắn vừa có ý định muốn nói, liền bị chặt đứt hai ngón tay, nếu hắn thực sự nói, hắn... hắn còn có thể sống sao ?".

Dumbledore thở dài một hơi : " Mãi cho đến khi nhìn thấy đoạn ký ức này, ta mới biết được lúc ấy ở Hogwarts lại có một tổ chức bí mật như vậy ! Ta thừa nhận, chúng ta thực là không làm tròn trách nhiệm".

" Vậy, cô bé tên Linda Hughes kia thì sao?", Abigail đột nhiên nghĩ đến cô ta.

" Hughes không phải rất nổi bật, pháp lực cũng không mạnh, cho nên cũng không đến được với trung tâm quyền lực của Voldemort ", Dumbledore nói nhỏ, " Cô ta, ... mấy hôm trước vừa qua đời, vẫn chưa kết hôn, nhận nuôi một đứa trẻ. cô ấy vẫn giữ bí mật này cho đến tận lúc chết. Mấy thứ này là ta thừa cơ hội mà lấy đi được, hơn nữa là thừa dịp lúc cô ta thần trí không còn minh mẫn ".

" Cô ta có phải thầm mến Voldemort ?",Abigail hỏi.

Dumbledore trả lời rất có ẩn ý: "Chắc là có mê luyến..."

Abigail hiểu, yêu có thể làm cho con người hạnh phúc, nhưng mê luyến(chính là một sự tôn sùng đến mù quáng) lại chỉ làm cho người ta bất hạnh.

Cô có thể tưởng tượng được, năm đó Riddle đẹp trai, tao nhã hơn người, năng lực lại quá xuất sắc; như vậy ở nhiều nơi, có phải có rất nhiều người đều mê luyến hắn ta giống như Linda vậy?