Chương 35: Thiên thần và ác quỷ

Dumbledore vốn không muốn cho người khác biết một chút gì về những tin tức mà hắn thu thập được, nhưng đáng tiếc là Abigail, người duy nhất có quyền "tiếp sóng" lại không như vậy. Vì thế hắn đành cam chịu cho Snape một chút quyền lợi, dù Snape vốn là một người nhà Slytherin.

Sau khi Snape nghe được "tập 1- tập phim về Voldemort" , hắn liền tức tốc chạy đến Thư viện vơ vét hết sách vở có liên quan đến gia tộc đặc biệt này về xem, làm cho Abigail hoa hết cả mắt.

Gia tộc này là một gia tộc cực lỳ cổ xưa trong giới phù thủy. Là gia tộc nổi tiếng về việc kết hôn gần, lại là hậu duệ của Salazar Slytherin; bọn họ quá tự phụ và phô trương về thân thế bản thân mà tạo nên nông nỗi cơ cực như vậy.

Bọn họ có truyền thống kết hôn cận huyết, cho nên các thế hệ đều có đặc điểm rõ ràng: tính tình hung tợn, không an phận, thích bạo lực, hơn nữa lại thích phô trương, cho nên vài thế hệ trước của nhà ông ngoại của Voldemort gia sản đã tiêu xài hết không còn bao nhiêu, rơi vào cảnh khốn cùng.

"Nói đúng lắm!", Abigail vỗ tay khen ngợi lý giải xuất sắc của Snape, "Cậu rất giỏi, cậu giải thích còn rõ ràng hơn cả giáo sư Dumbledore kể lại"

Snape lại như có điều suy nghĩ: "Nói vậy, vốn dĩ Voldemort là một người có huyết thông thuần khiết vô cùng cổ xưa nhưng bây giờ lại không phải là thuần huyết. Hắn chỉ có mẹ là phù thủy, cha của hắn là Muggle? giống như mình vậy?"

Abigail bị câu nói cuối cùng của Snape làm cho kinh ngạc: "Làm sao giống nhau được? Tuyệt đối không giống nhau. Cha mẹ của cậu làm sao đến được với nhau? cũng không phải không quan tâm gì đến cậu, mẹ của cậu dù sau này cuộc sống không được như ý nhưng cũng không có đưa cậu đi cô nhi viện!", Abigail bị hù dọa, vội vàng giải thích.

Snape lại cười chua xót: "Đúng vậy, nói cho cùng thì bọn họ cũng không phải là những người cha mẹ tồi, đúng không?"

Abigail im lặng, vươn bàn tay mũm mĩm cầm lấy bàn tay gầy gò của Snape, Snape cũng lấy tay nắm thật chặt bàn tay mềm mại của Abigail, hai người trong phút chốc không nói được câu nào.

Hôm nay, trong phòng học thuật biến hình, giáo sư McGonagall kiên nhẫn giảng bài, Abigail trong lòng có phiền muộn, liên tục thất thần:

Đã có một chút tin tức về tình hình bên ngoài truyền vào bên trong trường học, không ít gia đình phù thủy đã bắt đầu chú ý tới thế lực cường đại đang dần dần lan tràn trong giới phù thủy nước Anh kia; Nhất là những học sinh nhà thuộc Slytherin, tin tức của bọn họ cũng nhanh nhạy hơn so với những người khác, có mấy người học sinh lớn tuổi đã thường xuyên tụ tập lại khe khẽ bàn chuyện về Pháp sư "thần bí vĩ đại" kia (Voldemort).

Abigail cảm thấy vô cùng bất an, cô biết Voldemort đang tạo dựng sức ảnh hưởng của mình, lúc trước ở Durmstrang, hơn phân nửa học sinh cũng bị hấp dẫn, hiện tại dường như lại đến phiên Hogwarts. Abigail rất phiền muộn, cô hoài nghi trong trường đã có người muốn đầu quân cho Voldemort, thậm chí có thể còn muốn gia nhập Tử Thần Thực Tử.

Cô nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ phải lật hết tay áo bọn họ lên để kiểm tra hay sao (Nếu bạn còn nhớ, mình đã từng nói qua, dấu hiệu nhận biết Tử Thực đồ chính là dấu hiệu Hắc ám được săm trên cánh tay trái, Voldemort dùng để liên lạc và triệu tập người) Nhưng dù tra ra được thì sao? Voldemort còn chưa để lộ ý đồ và mục đích, thậm chí còn chưa làm ra chuyện gì khiến người ta chán ghét. Cho dù là Bộ Pháp Thuật cũng không thể vì chuyện của những người bên cạnh hắn mà có quyền bắt hắn đi Azkaban.

Chẳng lẽ cô phải đứng trước mặt bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, túm lấy cổ áo hắn gào lên "Voldemort là tên khốn khϊếp, sau vài năm nữa, giới phù thủy sẽ bị hắn huyết tẩy hết. Cho nên nhanh nhanh đem hắn và đồng bọn tống vào Azkaban đi!". Đương nhiên nếu việc đó xảy ra, thì cô sẽ bị tống ngay vào bệnh viện thánh Mungo, mà nguyên nhân chính là: bị bệnh thần kinh@@

Ai! Làm nghề tiên tri cũng thật là khổ!

Làm tiên tri mà cái gì cũng không thể nói lại càng khổ!

Abigail vô cùng buồn phiền, chiếc bút lông (chim) trong tay vô tình vẽ loạn trên vở viết những đường cong vô định, tâm trí hoàn toàn rời khỏi lớp học.

"Green"

Abigail thình lình bị giáo sư McGonagall gọi tên, theo phản xạ liền đứng bật dậy nói: "Vâng, giáo sư"

"Mời trò làm mẫu cho mọi người một lần đi!", giáo sư McGonagall bình tĩnh nói

Làm mẫu? Làm mẫu cái gì? Abigail thầm kêu to trong lòng, nhanh chóng nhìn sang Snape ngồi bên cạnh.

Snape mặt không chút thay đổi dùng đũa phép chỉ chỉ lên trên. A, hiểu rồi, Abigail lập tức vung đũa, chỉ vào con thỏ nhỏ trước mặt, lập tức con thỏ liền biến thành một con chim nhỏ, thậm chí con chim nhỏ còn phát ra âm thanh "gù gù" khe khẽ. Abigail rất đắc ý.

Nhưng mà đúng lúc này, trong phòng lại vang lên tiếng cười của đám học sinh, Abigail đỏ mặt, làm sao vậy?.

Giáo sư McGonagall giận tái mặt: "Green, chúng ta hôm nay học là biến thỏ nhỏ thành đèn treo không phải là chim nhỏ. Ta nghĩ trò đã không thực sự nghe giảng, Slytherin bị trừ 5 điểm!".

Trong tiếng chê cười của cả lớp, Abigail ngồi xuống, căm giận nghĩ: đều tại tên Snape chết tiệt kia.

Vì thế liền hướng Snape bên cạnh trút giận: "Đều tại cậu ám chỉ đó! Sao không nói rõ một chút!"

Snape cũng không chút yếu thế: "Mình cũng đã chỉ vào cái đèn treo, bạn còn không hiểu được, chẳng lẽ mình phải lên xà nhà đem cái đèn treo giơ đến trước mặt, bạn mới hiểu được hay sao?".

Abigail đuối lý, cúi đầu, thật là bực mình, mấy hôm trước ở sân học bay giành được 15 điểm, mà hiện tại lại bị trừ mất 5 điểm, thật ra cũng không mất gì.

Snape nhìn thấy cô cúi đầu không nói gì, có chút không đành lòng, bèn nói: "Không sao, mấy hôm trước bận vừa mới được 15 điểm ở môn bay, hôm nay bị trừ 5 điểm, cũng không có gì đáng lo".

Abigail "Xì" một tiếng bật cười, ánh mắt trong suốt nhìn lại, người này lại có thể suy nghĩ giống cô.

Sau khi cười, Abigail cũng nghĩ thông suốt một chút, về sau cứ theo thường lệ mà đến xem "phim" cùng Dumbledore, nên nói thì nói, không nên nói thì không nói, nên làm gì thì phải làm, không nên làm thì tuyệt đối không nhúng tay vào.

Dù sao, việc gì đến thì cũng đến. Năm đó Thời báo tiên tri không phải cũng không thể ngăn cản thành Troy bị tiêu diệt hay sao? Mà cô chỉ là một cô bé, đấng cứu thế chân chính là Harry Potter, không phải là cô nha!.

Ngày thứ hai, cũng là cuối tuần, đúng giờ Abigail xuất hiện ở trong phòng hiệu trưởng. Dumbledore nhiệt tình mời Abigail ăn món kẹo mà hắn mới mua được. Abigail vô cùng uyển chuyển nói cho ông ta biết, bà nội của cô đã hạ "tử lệnh": ai còn dám đưa đồ ngọt cho cháu gái bà ăn , bà sẽ tìm tới cửa chém chết hắn.

Trên tường mấy bức ảnh những vị cố hiệu trưởng cùng nhau bật cười.

Dumbledore đành phải tiếc nuối bắt đầu chủ đề nói chuyện ngày hôm nay. Đầu tiên là tiết mục xem Chậu tưởng ký: "Abigail, trò có nhớ lần trước chúng ta đã nói đến đoạn nào không?"

"Đương nhiên nhớ ạ, đang nói đến đoạn cái tên nam nhân xấu xa kia ruồng bỏ vợ con, Voldemort lúc đó còn ở trong bụng mẹ, chưa có chào đời"

"Tốt lắm, như vậy, hôm nay liền nói từ việc hắn chào đời đi", Dumbledore tủm tỉm cười, vung tay áo lên, hai người bọn họ lại tiến vào trong chậu.

--

"Việc này không chỉ đơn giản nói về việc trở thành một con người độc lập, việc này còn có thể nói lên hai điều".

Dumbledore nghe thấy liền vội vàng hỏi: "Hai điều kia là gì?".

Abigail có chút thở gấp, dừng lại uống một ngụm trà rồi nói tiếp:

"Thứ nhất, hắn tự tin đến cực đoan, tự tin đến mức tự đại, hắn tin tưởng mình có thể làm được chuyện gì thì nhất định sẽ làm được chuyện đó".

Abigail ngừng một chút: "Thứ hai, hắn không có lòng tin, cho nên bản tính của hắn thường là đi lại một mình (nguyên văn: độc cô lai vãng) có lẽ hắn không có một người nào có thể nói chuyện cùng".

Dumbledore dường như bắt được điểm mấu chốt, đôi mắt màu xanh sáng lấp lánh:

"Abigail, sự thật chứng minh ta không có nhìn nhầm người, trò thực sụ có những ý tưởng rất rõ ràng, vô cùng lý trí. Trò chưa từng gặp qua Voldemort, nhưng mà những phân tích về tính cách của hắn so với ta, một giáo viên đã dạy hắn nhiều năm còn chuẩn xác hơn nhiều... Đúng vậy, không sai chút nào, ta tán thành cách nhìn này, như vậy chúng ta liền nhớ rõ đặc điểm của cậu bé Tom như vậy đi".

Abigail đang cầm chén trà, ùng ục ùng ục uống, Hồng trà rất thơm, cô rất thích hương vị này, cô biết mình làm rất tệ, chính là Dumbledore có hiểu biết hơn về Voldemort thì ông ta cũng không thể giải quyết được tên kia.

Bất quá, dù thế nào đi chăng nữa thì hôm nay cô lại thông qua một cửa.

Hôm nay gặp phải một kẻ xấu, nhưng cũng là một tên rất đẹp trai, Merlin có những sắp xếp rất kỳ quái, hắn thường sẽ đem những hình dung rất mâu thuẫn, có tính chất đặc biệt cùng đặt trên một con người.

Abigail đặt chén trà xuống, đúng rồi, cô cuối cùng cũng có một câu để hình dung về hắn:

Hắn là một tên đẹp trai đến vậy cũng không hẳn là một tàn bạo, nhưng hắn lại có thể tàn bạo đến vậy thì không nên đẹp trai đến thế (không hiểu bả nói gì)