Chương 34: Xem phim

Mấy ngày hôm nay Abigail trên đầu đều là mây đen, cả người đều không thoải mái.

Không nói đến có rất nhiều bài tập phải làm, còn có bài luyện tập của Snape, sau lần thất bại bởi Malfoy và Parkinson còn bị Snape chê cười một trận. Ngay cả bà Hooch cũng nói: cái gì mà đi thuyết phục hai người bọn họ, ta nghĩ con là bị vẻ ngoài của bọn họ làm cho choáng váng rồi!!!

Abigail đã muốn nhận mệnh, cô không nên cho rằng bản thân là linh hồn sống lâu hơn vài năm thì bản thân đã tài giỏi hơn người, nếu nói đến tâm cơ và thủ đoạn, cô có đầu thai tám, mười lần cũng không phải đối thủ của người ta!!! Cũng may học kỳ này cô không phải đến sân bóng, đợi sau khi học kỳ kết thúc, vị huynh trưởng năm bảy kia tốt nghiệp mới đến phiên cô.

Điều cô phiền nhất chính là, hôm nay cái tên mê gái Orlando kia lại điên điên khùng khùng đưa cho cô mấy quyển sách thật dày: "Lịch sử Quidditch", "Làm thế nào để không bị ngã",...

Nguyên văn lời nói của anh họ Orlando là:

Dù sao học kỳ này cô cũng không cần phải ra sân, rất nhàn rỗi, không bằng đọc hết mấy quyển sách này đi, đợi cho đến khi hết học kỳ, hắn sẽ đến kiểm tra cô!!! Bản thân là Slytherin cần phải văn võ song toàn, nếu không sẽ giống như mấy tên Gryffindor tứ chi XX, ý nghĩ XX....

Ai nhàn rỗi? Abigail rất là bực mình ! cô không phải tên ngốc tứ chi XX, ý nghĩ XX, lại phải trong thời điểm học tập bận rộn như vậy mà dành ra thời gian đọc mấy quyển sách này, thật sự là : khổ không để đâu cho hết !!!!

Hôm đó, Abigail ngồi chiến đấu với đống sách vở, phía đối diện Snape vừa múa bút trên quyển vở vừa chê cười cô, Abigail đang tức giận, quyết định hết giận:

"Bạn học Snape, mình đề nghị bạn viết nhanh tay lên, đến lúc bạn không kịp giao vở cho Lily, mình nghĩ rằng sau này bạn ấy sẽ không để ý đến bạn nữa"

Ngày đó ở sân ga, Lily lớn tiếng gọi Snape và Abigail, nhưng hai người không ai nghe thấy nên lập tức rời đi, Lily tức giận không nhẹ; nhưng tài ăn nói của Abigail không đủ đối phó với hai tên "Xà tinh" kia (chỉ Malfoy và Parkinson) nhưng khuyên giải một cô gái vẫn là dư sức, vì thế tất cả lửa giận của Lily liền trút hết lên người Snape.

Ngày mai là buổi học môn dược, Abigail hỏi thăm biết được có nhiều vấn đề Lily còn chưa biết, vì thế Snape vội vàng viết lại vở viết của chính mình để đưa cho Lily, lấy công chuộc tội. Phiền toái chính là quyển vở viết của Snape vừa nhiều chữ, lại nhỏ, chữ viết chằng chịt rối loạn vô cùng, thực sự không dễ để chép lại. Snape không khỏi u oán hỏi: "Lúc ấy ở nhà ga, bạn cũng không để ý cô ấy, vì sao cô ấy không trách bạn?"

"Mình khi đó đi tàu mệt nhọc, ù tai hoa mắt, có thể thông cảm được, không giống cậu nha. Làm bạn bè nhiều năm như vậy, lại không nghe thấy tiếng cô ấy gọi, không trách cậu thì trách ai?", Abigail sung sướиɠ khi người khác gặp họa.

Snape có chút ngượng ngùng, cả một học kỳ hắn cùng với Abigail cười cười nói nói ở một chỗ, đột nhiên cô phải về nhà, trong lòng nhất thời thấy trống vắng, cả kỳ nghỉ đông luôn nhớ cô, cho nên khi vừa thấy bóng dáng Abigail, liền tươi cười hớn hở chạy lại tay cầm tay, liền quên mất là Lily cũng có ở trên xe. Đợi đến lúc nhớ đến, Lily đã sắp tức chết rồi, chỉ vào cái mũi to của hắn mắng một trận.

Snape tự mình kiểm điểm, sao lại như vậy? Hắn đã quên không để ý đến Lily không chỉ một hai lần, có lẽ không phải hắn cố ý quên, chỉ là hắn quan tâm đến người bạn mới này nhiều hơn mà thôi.

Đánh nhau, hắn chạy theo ủng hộ; gây họa, hắn cùng cô chịu phạt; cô muốn đi làm việc chính nghĩa, hắn đứng bên cạnh làm quân sư quạt mo; khó khăn lắm mới được thanh nhàn thì cô lại bị đuổi gϊếŧ, hắn sao có thể ngồi nhìn?

Kết quả là, bận rộn nhiều việc, giải tỏa áp lực, cùng nhau vui cười, cùng nhau đau đầu suy tính, cùng nhau phiền muộn, mỗi ngày đều như vậy, hắn làm gì còn thời gian mà suy nghĩ chuyện của người khác được.

Hiệu trưởng Dumbledore lại tìm gặp Abigail lần nữa, không biết là có chuyện gì xảy ra không. Chỉ mong ông trời phù hộ, bọn Tử thực đồ đều là những tên hồ đồ, đừng để cô bé ngốc này đi chịu khổ là được.

Abigail và Dumbledore ở trong phòng hiệu trưởng, mắt to trừng mắt nhỏ

"Ngài nói gì? Con không có nghe lầm đi?", Abigail thật không thể tin vào lỗ tai của mình.

Dumbledore kêu to: "Abigail thân ái, trò bình tĩnh lại được không? Trò sắp kéo đứt hết râu của ta rồi!!"

Abigail nhìn lại, cô trong lúc quá kích động, quả nhiên là đã túm lấy râu của ông ấy, gắt gao kéo xuống, ông già đáng thương mặt cũng biến thành màu xanh rồi; vội buông tay ra nói: ".... Ách, xin lỗi hiệu trưởng, nhưng ngài vừa nói gì cơ? Ngài muốn đem tất cả lai lịch, quá khứ và tất cả bí mật ngài biết nói hết cho con?"

"Đúng vậy, trò không có nghe lầm, ta chính là có ý như vậy!", ông già vuốt vuốt chòm râu vừa được cứu ra khỏi bàn tay của Abigail.

"Nhưng mà, nhưng mà nói cho con biết những chuyện quan trọng như vậy, có thích hợp không?"

Abigail có chút nói không nên lời, thật ra cô muốn nói là: chuyện ngài biết thì ta cũng biết, chuyện ngài không biết ta cũng biết hết rồi, hơn nữa ngài là một lão già thành tinh, càng nói chuyện với ngài nhiều thì càng dễ bị lộ chân tướng. Đến lúc đó, không đợi đến lượt Voldemort đến gϊếŧ cô, nói không chừng cô còn bị lão già này gϊếŧ trước ý chứ.

Dumbledore cười tủm tỉm: "Hoàn toàn thích hợp, Abigail thân ái. Con biết không, từ sau lần nói chuyện trước của chúng ta, ta liền thu thập tất cả tin tức về Chúa tể Hắc Ám, nhưng mà thật không ngờ rằng, bởi vì thời gian đã quá lâu, nhiều tư liệu khó có thể tìm thấy. May mắn có trò nhắc nhở, nếu không thiếu một chút nữa thì ta cũng không lấy được chút tin tức gì. Nếu ta chỉ chậm chân một chút thôi, thì ngay cả những thứ này cũng không thể có được. Cho nên, Abigail, ta nghĩ con rất có tư cách biết về mấy thứ này"

Abigail cứng họng, lúc trước cô nhắc nhở lão Dumbledore nhanh nhanh đi tìm hiểu tin tức về Voldemort là để có một người thay cô đi động não , động thủ, chính cô không cần phải tham gia vào cái kế hoạch "Bắt đại ác ma" vĩ đại này. Nếu cô có thêm một phần gan dạ sáng suốt thì đã sớm gia nhập "đảng",Thậm chi cô còn sẽ trở thành một "đảng viên tích cực", còn đợi hắn mất công chạy đôn chạy đáo khắp nơi làm chi.

"Ai, ai, giáo sư Dumbledore, con, thực ra con người của con, kỳ thật cũng chỉ có cái miệng là được việc một chút, những thứ khác thì đặc biệt kém cỏi. Chẳng những đầu óc u mê, gặp chuyện là cuống, còn thích tụ tập đánh nhau, làm loạn. Thầy xem, thầy xem, con chính là cái người chỉ biết nháo nhào đánh cãi nhau, ngay cả Slytherin năm nhất cũng bị con bắt nạt không ít. Ngài đem chuyện quan trọng như thế nói cho con, thực sự là không thích hợp chút nào, thực sự, thực sự..", Abigail liều mạng hạ thấp bản thân.

Kính nhờ!, tin tức của lão Dumbledore cũng không phải nghe dễ dàng như vậy, nghe xong không biết sau này bị ông ta sai khiến như thế nào.

Nhìn xem Harry trong mấy năm học: nào là một hòn đá dẫn đến huyết án, Tử Xà đi ra cắn chết người, lại đến người cha nuôi trốn ngục, mọi người cùng nhau tranh đoạt một cái cup (chiếc cốc lửa) còn có Hội Phượng Hoàng xuất hiện, cùng nhau khai chiến với nhóm Tử thực đồ. Nhất là năm học cuối, thực sự là thập tử nhất sinh, mưa máu gió tanh. Abigail tự nhận chính mình không có được vận may như của Harry kia. Đã chết đi rồi cũng có thể sống lại. cho nên cô không cần phải tham gia vào những việc náo nhiệt như này, so sánh lại thì an toàn vẫn là trên hết, an toàn là quan trọng nhất nha!

"Thật vậy không? Ta cũng không cho là như thế, ta vẫn cho rằng trò là một trong những học trò giỏi nhất.", Dumbledore bắt đầu hoài nghi, Abigail cả người cứng ngắc, tập trung tinh thần, tuyệt không mắc mưu.

Búa bổ đầu chim sẻ! Quá mạnh mẽ! trăm ngàn lần không cần, trong lịch sử của Hogwarts, những học sinh giỏi đềulà bị trúng lời nguyền chết chóc mà chết. Lão Dumbledore bị Snape gϊếŧ, mà Riddle (Voldemort) trúng lời nguyền chết chóc của chính mình. Tóm lại, ở trường, cho dù thành tích học tập có tốt cũng không nên quá nổi danh. Xem ví dụ của mấy vị học sinh xuất sắc khác, Hermione bị Bellatrix tra tấn thiếu chút nữa thì mất mạng, Lily cũng trúng lời nguyền chết chóc , Snape thì bị rắn cắn, học viên sau khi thành niên còn bị chết trên chiến trường.... Ai~~~ Làm học sinh xuất sắc không thể đảm bảo an toàn nha!

Dumbledore nhìn vẻ mặt quật cường của cô bé trước mắt, hắn lại khuyên tiếp: "Trên thực tế, vốn ta vẫn còn đang nghi ngờ, nhưng việc làm của trò cũng đủ chứng minh thái độ làm người của trò, ta thật vui mừng là trò tuy là Slytherin nhưng vẫn có thể kiên định bảo vệ quê hương của mình (ý của Dumbledore là Abigail đang là Slytherin, là học sinh Hogwarts tại nước Anh, lại thuộc nhà có tính cách ích kỉ nhưng vẫn quan tâm đến những người thân ở nước Đức) có thể có chính kiến của chính mình"

Thật ra, ngay từ lần hắn nghe thấy Abigail nói chuyện ở trong phòng của Horace (lần Abigail và Snape bị phạt lột da cóc trường giác, nếu bạn nào còn nhớ lúc đó có người đi qua và nghe thấy Abigail cùng nc với Snape về việc có học sinh bị bắt nạt trong trường) hắn đã lựa chọn tin tưởng cô. "Hơn nữa, chẳng lẽ trò không cảm thấy hứng thú với chúa tể Hắc ám tài giỏi, một người có tính uy hϊếp lớn với mọi người, một chút nào sao?"

"Hoàn toàn không có hứng thú, con là một người rất nhàm chán!", Abigail lắc đầu quầy quậy.

Dumbledore chưa từng gặp phải một học sinh nào như vậy, đột nhiên có cảm giác bất lực, phải ra tuyệt chiêu: "Nói như vậy, hiệu trưởng ta có thể nhờ trò giúp ta làm một việc được không? Thỉnh thoảng ta sẽ cần một ít ý tưởng và ý kiến cá nhân của trò, hơn nữa trò còn nói được Xà ngữ, việc này đối với chuyện của chúng ta có hỗ trợ rất lớn!"

Từ sau lần nói chuyện trước, hắn đã cảm thấy cô bé này rất hiểu chuyện, dưới tay hắn những người có pháp thuật cao cường không ít, nhưng có người có thể suy nghĩ rõ ràng lại không nhiều! (tg: đó là bởi vì những người đó đều là mấy lão già Gryffindor đều là người xúc động không bao giờ bình tĩnh suy nghĩ trước sau) Nhưng mà hắn cũng không biết rằng hắn rất may mắn khi gặp được Abigail là một người xuyên không mà đến

" Nhưng mà ngài cũng không thể chỉ nghe ý kiến của một mình con đâu nhé!", ba mang vẻ mặt đau khổ nói, ý của Abigail là đừng làm cho nàng phải mạo hiểm gì cả!

Sum cười khổ gật đầu: "Được, Abigail trò không cần lo lắng, chỉ cần ở bên cạnh xem xét tình hình là được rồi"

Tiếp theo, Abigail và Dumbledore ngồi bên cạnh Chậu tưởng ký bắt đầu xem "bộ phim" về Voldemort", hôm nay là tập 1- chuyển đến phòng ở đặc biệt

Abigail ngồi xem, cô đột nhiên hiển được vì sao Dumbledore lại muốn cô tham dự vào chuyện này, bởi vì nhà ngoại của Voldemort kia vốn luôn muốn thể hiện bản thân mình đặc biệt nên cả nhà đều nói Xà ngữ, cứ như vậy, dù cho có người lấy được đoạn ký ức này thì cũng không thể nghe hiểu bọn họ nói chuyện gì. Nhưng mà Abigail và Dumbledore lại có thể nghe hiểu được, có đôi khi có một số câu Dumbledore không nghe rõ Abigail có thể phiên dịch lại cho hắn nghe!

Nhưng mà thật phải nói rằng, TV so với sách thì sinh động và có tính hình tượng hơn rất nhiều, nhất là cách diễn vô cùng chân thật, hoàn toàn không có đổi cảnh liên tục hay là có kịch bản sẵn gì cả, không dùng mánh lới, xem rất là rung động!

Khi Abigail xem đến cái gia đình đặc biệt này, thật sự cô cảm thấy vô cùng may mắn, Green gia bọn họ cũng không có truyền thống kết hôn cận huyết, nếu không trưởng thành sẽ có người chân dài tay ngắn, đầu to, mắt nhỏ như vậy, thực sự là quá ghê tởm, nếu không cô khẳng định tức muốn chết.

Đến khi cô nhìn thấy Merope chính là nhân vật đặc biệt - mẹ của Voldemort, trong lòng cũng thoáng chùng xuống một chút! Xem bà nhìn người thanh niên tuấn tú cưỡi ngựa kia, không khỏi thở dài một tiếng. Toàn bộ câu chuyện xưa thì người đáng thương nhất chính là bà, cha không thích bà, mấy người anh trai đều bắt nạt bà, khuôn mặt thì bình thường, pháp thuật lại không được tốt, gia cảnh nghèo túng, ngay cả muốn thích một người cũng không thể đường đường chính chính thích, cuối cùng ở tuổi hai mươi chết đi trong nghèo khó thống khổ.

Ai~~~ Bất quá, sau đó con trai của bà lại đem tất cả ân oán bắt tất cả toàn bộ thế giới Muggle và giới pháp sư phải ghánh chịu.

Đối với tập 1 này (ý nói đoạn ký ức đầu tiên này) Abigail và Dumbledore cũng không có gì để nói, Dumbledore suy đoán rằng Merope có thể dùng thuốc mê tình, cũng chính là thuốc tình yêu, hơn nữa còn hạ thuốc trong tình huống bị ruồng bỏ

Abigail vốn không muốn nói gì, nhưng thấy ánh mắt phân vân và chờ mong của Dumbledore, liền hắng giọng rồi nói:

"Cho nên mới nói rằng, cho dù là dòng dõi cao quý đến đâu cũng cần phải kinh doanh cho tốt, nếu không cũng sẽ trở nên nghèo túng khốn khổ. Tổ tiên dù có vinh quanh huy hoàng đến đâu cũng không thể cho những thế hệ về sau vinh quanh hiển hách như vậy "Phượng hoàng gãy cánh không bằng gà mái", chính là đạo lý như vậy. Hiệu trưởng, ngài yên tâm, con sẽ kế thừa thật tốt Green gia, sẽ không thể cho nhà con cũng trở nên thê thảm như vậy!"

"Đây là những gì trò muốn nói?", Dumbledore có chút không tin được vào tai của mình.

"Đúng vậy!, A, còn có, hiệu trưởng, Tình dược thực sự có tác dụng phụ không? Ví dụ như sau nhiều lần dùng thuốc sẽ sinh ra phản ứng trì độn, con người trở nên ngu ngốc hay không?", Abigail không để ý sắc mặt của Dumbledore, tự hỏi vấn đề cô quan tâm.

"Tốt lắm, xem trình độ phối dược này thì tác dụng phụ cũng không lớn!"

"A, Vậy Merope kia cũng quá hồ đồ rồi, sau không nhận rõ sự thật rồi rời bỏ hắn, hay là vẫn cho hắn sử dụng tình dược là được rồi, sao lại ngu ngốc đi mong hắn sẽ yêu thương bà ta chứ? Ta nghĩ bà ấy căn bản không có hiểu được về suy nghĩ của đàn ông!", Abigail thẳng thắn nói

Dumbledore trầm mặc, hắn cũng đồng ý với cách nhìn của Abigail nhưng trong lòng vẫn buồn bực.

Xem ra Slytherin vẫn sẽ là Slytherin, dù là khác biệt nhưng cuối cùng cũng vẫn là Slytherin, khi gặp vấn đề thì việc đầu tiên nghĩ đến cũng chính là bản thân mình, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc giải quyết vấn đề.