Abigail nhìn lão Dumbledore cười tủm tỉm trước mặt, trong lòng lại cực kỳ bình tĩnh, bắt đầu nói nửa thật nửa giả:
"Từ năm 1945, sau khi thầy đánh bại hắc phù thủy Grindelwald, đa số người trong thế giới phù thủy này đều cho rằng thầy là phù thủy vĩ đại nhất. Ông nội con cũng nghĩ như vậy, ông ấy cũng thường nói với con điều này. Vì vậy nếu không đánh bại được thầy thì mọi người cũng không tin phục theo hắn. Nếu không chinh phục được giới pháp thuật nước Anh thì cũng không tính là chinh phục được toàn bộ thế giới phù thủy"
Dumbledore nghe thấy tên của Grindelwald thì nụ cười trên mặt thoáng cứng đờ một chút sau đó lại khôi phục như cũ. Abigail nghĩ thầm: chẳng lẽ hai người này thực sự có mờ ám?
Nhưng mà Abigail lập tức mạnh mẽ ép tính tò mò của bản thân xuống. Không muốn sống nữa à, còn muốn nghe chuyện bí mật này ?
Lại nói tiếp: "Vì vậy, khi con nghe ngài Shake Goshawk nói về một phù thủy rất lợi hại tự xưng là Voldemort muốn chinh phục thế giới phù thủy, phản ứng đầu tiên của con chính là: hắn có thể sẽ đến nước Anh..."
Dumbledore thoáng trầm tư, lại nói: "Con phân tích rất đúng, nói tiếp đi..."
Abigail coi như Dumbledore đã chấp nhận những lời kia, trong lòng thoải mái, rút đũa phép ra, đọc lời chú, vẫy vẫy mấy cái, trong phòng hiệu trưởng liền hiện ra được một tấm bản đồ Châu Âu.
Dumbledore tán thưởng: "Lời chú hiện hình dùng rất hay "
Abigail chỉ vào bản đồ nói: "Ngài Shake Goshawk có nói hắn xuất hiện tại rừng rậm ở Albania, còn thu nạp thuộc hạ. Cho nên con nghĩ rằng hắn có thể sẽ không lập tức đi nước Anh, mà trước tiên sẽ bồi dưỡng thế lực bản thân, mà phía đông khu vực này là Duemstrang chính là nơi chịu ảnh hưởng đầu tiên. Người gọi là Voldemort kia, chắc chắn sẽ san bằng nơi đó. Nhưng mà hắn và thuộc hạ cũng sẽ không chỉ dừng lại ở một nơi, sau vài năm sẽ có thể rời khỏi đó và tiến về nước Anh. Chỉ cần cố gắng vài năm thì mọi người đều sẽ an toàn. Lúc đó thấy ngài Shake Goshawk đau lòng như vậy nên con nghĩ rằng Voldemort kia nhất định là một người vô cùng lợi hại, vì thế con liền viết thư cho mấy người anh họ của mình."
Abigail nói một hơi dài, có chút mệt, Dumbledore vội vàng rót cho cô một ly trà. Vừa nhìn bản đồ vừa nghĩ đến những lời của Abigail vừa nói. "Con thực sự làm cho ta cảm thấy kinh ngạc, Abigail Green "
Dumbledore đứng dậy, hai tay chắp ra sau, đi qua đi lại vài bước, như đang suy nghĩ, nhất thời trong phòng im lặng đến dọa người.
Abigail có chút lo lắng, không biết lão già này có tin cô hay không, nếu không tin, thì cô phải làm thế nào bây giờ ?
Lát sau Dumbledore mở miệng: "Ta chưa bao giờ nghe thấy một lời suy đoán độc đáo như vậy. Rất hay, rất tuyệt !"
Dumbledore lặp lại lời nói hai ba lần, lại nở nụ cười ôn hòa, Abigail liền thả lỏng, biết bản thân mình quá bi quan rồi, quá mệt mỏi rồi. Dù sao lão Dumbledore cũng sẽ không.... nghi ngờ cháu gái của bạn mình chứ, bởi vậy trong lòng dù ít hay nhiều cũng sẽ tin tưởng cô.
"Chỉ dựa vào mấy câu nói của Shake Goshawk và nghe ngóng những tin tức bình thường mà có thể suy đoán ra hành động của "người kia". Đây chính là "phân tích tâm lý tội phạm" mà con nói đến sao? Abigail ?", lão Dumbledore rất hưng phấn
Abigail đang uống trà liền buông tách trà xuống, noi: "Đúng vậy, hiệu trưởng, theo nghĩa đen mà nói "Phân tích tâm lý tội phạm" chính là chuyên nghành nghiên cứu tâm lý và hành vi của tội phạm", Abigail rất đắc ý, liên tục khoe khoang.
Dumbledore cũng rất vui vẻ: "Tuy rằng Brian và Catherine mất đi đứa con duy nhất nhưng mà bọn họ lại có được con, ta nghĩ rằng con chính là niềm tự hào của bọn họ. Đúng rồi, lúc nãy con có nói đến " theo nghĩa đen" đúng không? vậy theo nghĩa khác thì như thế nào?", Dumbledore cũng thoải mái không ít, ông lập tức ngồi lại vào chiếc ghế dựa.
Abigail chỉ chờ ông ấy hỏi câu này, vội trả lời: "Theo nghĩa khác mà nói, đây là việc nghiên cứu nguyên nhân phạm tội, suy nghĩ của tội phạm, ý định và phản ứng của tội phạm. Hơn nữa, nếu nghiêm túc nghiên cứu tài liệu, theo lý thuyết mà nói thì có thể phỏng đoán được những ý định, hành vi và cách suy nghĩ của tội phạm"
Abigail bị chính mình nói liên tiếp "tội phạm", "phạm tội" cũng cảm thấy choáng váng, nhưng mà cô vẫn chú ý đến phản ứng của lão Dumbledore
"Nói cách khác, nếu như có thể biết được những lời nói và quá khứ của một người, có thể suy đoán hành động trong tương lai của người đó...", Abigail nhìn chằm chằm Dumbledore, gằn từng tiếng một.
Quả nhiên, lão Dumbledore nghe xong những lời này, liền lâm vào suy tư. Sau khi suy nghĩ một lát liền chậm rãi nói: "Không sai,... đúng vậy,... hẳn là nên suy nghĩ một chút...."
Nhìn phản ứng của Dumbledore, Abigail biết mình đã đạt được mục đính. Thật ra cô cố ý nói những lời kia, cô cho rằng có thể không cần chờ đến hai mươi năm sau mới có thể giải quyết Voldemort.
Muốn gϊếŧ Voldemort cũng không phải là không có cách, theo lý thuyết thì có thể lấy nhiều thắng ít, mọi người cùng ủng hộ nhất trí, cùng nhau đoàn kết tấn công, đánh bất ngờ, bố trí cạm bẫy này nọ, thì cũng không phải không có khả năng thành công.
Phiền toái chính là linh hồn của hắn, đông một cái, tây một cái, chỉ cần có một cái không bị hủy thì hắn vẫn có thể ngóc đầu trở lại được. Cho nên phải nhanh chóng tiêu hủy hết chỗ linh hồn kia của hắn mới là quan trọng nhất.
Nếu trước kia Harry có thể dựa vào một phần ký ức của Dumbledore mà có thể tìm được năm mảnh linh hồn của hắn thì bây giờ cũng có thể. Hơn nữa Abigail cũng biết được khá rõ vị trí những thứ kia, cần gì phải chờ đến sau khi những người kia chết hết rồi mới ra tay cứu lấy thế giới?
Chỉ là Abigail cũng không thể cứ lớn tiếng nói ra những điều này, cho nên cô chỉ có thể nói một chút về "phân tích tâm lý tội phạm" kia để nhắc nhở lão Dumbledore.
Tất nhiên là, Abigail đã hạ quyết tâm, cô sẽ không tham gia vào những việc này.
Dumbledore thực sự là một phù thủy tài giỏi, những mà cũng có rất nhiều người hiểu lầm, thậm chí là chán ghét ông, đó chính là một nguyên nhân mà ông ấy thích hành động bí mật. Chưa bao giờ ông chia sẻ cho người khác suy nghĩ của bản thân, tuy cùng một người nào đó lập nên một "kế hoạch vĩ đại", sau đó tìm người đi thực hiện, nhưng mà chưa bao giờ nói ra chuyện gì.
Ngay cả em trai ông cũng từng nói: "ta rất hiểu anh trai ta, hắn từ nhỏ đã cất giữ bí mật... Albus... hắn chính là thiên tài trong phương diện này".
Hành vi này nếu nói tốt thì chính là cẩn thận, tránh khỏi bị tiết lộ bí mật. Nói xấu thì chính là không tin tưởng một người nào cả, coi những người trung thành, tận tâm với hắn là những con cờ, sau khi chết đi cũng không biết được điều gì cả.
Hơn nữa, thân thế của Tom Riddle cũng không phải là bí mật không thể nói cho người khác biết.
Mọi người cùng nhau tham gia, nhanh một chút đi tìm mảnh linh hồn. Cho dù là đầu heo thì cũng suy nghĩ ra được điều gì đó.
Abigail còn đang miên man suy nghĩ, Dumbledore lại mở miệng: "Abigail, ta không thể không nói tối nay ta đã thu hoạch được không ít, lời của con làm cho ta hiểu được rất nhiều điều, ta nghĩ là ta nên cảm ơn con..."
Abigail ngây ngô cười: "Thầy đừng khen con, con nói như vậy chẳng qua cũng chỉ là trên lý thuyết mà thôi..."
Dumbledore dường như không nghe Abigail nói, những lời tiếp theo của ông làm cho Abigail sợ tới mức hồn vía lên mây:
"Có một chuyện bất lợi với con, người nhà của con không muốn cho con biết, nhưng cuộc nói chuyện hôm nay đã làm cho ta đổi ý, ta cho rằng tuy con còn nhỏ tuổi, nhưng cũng đủ thông minh, kiên cường để tiếp nhận một số chuyện không tốt"
Abigail kinh hãi, chẳng lẽ....?
Dumbledore nhỏ giọng nói: "Con có biết vì sao Brian và Catherine nhất định muốn đưa con tới Hogwarts không ?", Abigail lắc đầu.
"Mấy tháng trước, Tử Thần Thực Tử tên là Igor Karkaroff mang theo hắc phù thủy đánh lén nhà ông ngoại con..."
Abigail sợ hãi, Dumbledore vội nói không cần quá lo lắng: "Nhưng mà, người nhà của con cũng sớm biết tin nên đã sớm rời khỏi, bọn chúng cũng không có tổn thương đến ai cả"
Abigail lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hù chết cô.
Nhưng sự việc vẫn chưa hết, Dumbledore nhìn Abigail đang như trút được gánh nặng, tiếp tục nói:
"Nhưng mà, bọn họ đi quá vội nên không kịp thu dọn đồ đạc. Đợi đến khi tai họa đã qua, bọn họ trở lại nhà, trong nhà đã bị xáo trộn rất nhiều, dù không phải là không thể sửa lại. Bởi vì những đồ vật quan trọng như bảo vật gia truyền, sách pháp thuật quý giá ...đều đã chuyển đi từ mấy năm trước, nên trong nhà chỉ còn lại một ít đồ dùng hằng ngày. Nhưng mà, con cả của bọn họ, chính là anh họ của con - Friedrich phát hiện hòm thư đã biến mất"
"Hòm thư?", Abigail cảm thấy có điều không tốt.
Dumbledore nói: "Đúng vậy, theo như Friedrich nói thì trong hộp chỉ có một số thư của bạn bè của mấy anh em bọn họ gửi cho, cũng không có gì đặc biệt cả. Ngoài ra , còn có thư mà con cảnh báo mà con viết cho bọn họ"
Abigail liễn hiểu rõ: "Cho nên bọn họ lo lắng, bọn Tử Thần Thực Tử biết được sự tồn tại của con?"
"Đúng vậy, có thể lúc nhóm Tử Thần Thực Tử lấy hộp thư là vì muốn xem những đứa trẻ nhà Beckmann thường thư từ qua lại với ai. Nhưng mà nếu bọn họ đọc được thư của con. Mặc dù con cũng rất thông minh là không ký tên trên thư, mà vẽ hình một chú heo con mập mạp, ha ha, ta rất thích ý tưởng này. Nhưng mà, những người gọi những đứa trẻ nhà Beckmann là anh họ trên thế gian này cũng không có nhiều. Con hiểu không?"
Abigail có chút khϊếp sợ rồi. Cô ngồi ở trên ghế không động đậy.
Dumbledore đi qua, vỗ vỗ bả vai của cô, nhẹ nhàng nói:
"Con cũng không cần quá lo lăng, hãy lạc quan lên, tình huống cũng không phải quá xấu. Có lẽ mấy tên Tử Thực Đồ kia cũng không kiên nhẫn đến mức đọc tất cả những bức thư đó. Có lẽ lá gan Igor Karkaroff cũng nhỏ nên hắn không dám báo lại cho chủ nhân hắn. Có lẽ bọn chúng cũng không quan tâm đến những tin tức này. Tất nhiên là người nhà của con cũng không lạc quan như vậy. Beckmann đã lập tức báo cho Brian và Catherine biết, bọn họ sợ..."
Abigail hiện tại đã hiểu vì sao lúc trước ông bà nội lại kiên quyết muốn cô đi tới Hogwarts như vậy, bọn họ lúc đó chắc hẳn là rất lo lắng.
Dumbledore còn nói liên miên điều gì đó, nào là ông bà nội của cô sẽ nâng cao công tác phòng ngự trong khoảng thời gian cô đến học tại Hogwarts, tạo ra nhiều nơi trú ẩn hơn,... Hơn nữa sẽ tìm thêm vài nơi trú ẩn khác nữa, gọi là "Thỏ khôn có ba hang", ... nhưng mà Abigail không còn tâm trạng để nghe những thứ này.
Abigail trước nay không có ước mơ gì, chỉ nguyện cả đời bình an, cùng người nhà sống tốt, cho nên khi gặp nguy hiểm phản ứng đầu tiên là tránh né. Không có ý định một mình chiến đấu.
Ở Green gia nhiều năm, cả cửa cũng không qua, bạn bè cũng không có, cũng không cùng bà nội la cà đi đâu, Abigail toàn tâm toàn ý làm một con rùa rút đầu, chỉ mong an toàn, rời xa nguy hiểm, tốt xấu gì thì cũng phải đến lúc Voldemort "Say good bye". Lúc viết thư cảnh báo, hoàn toàn là bởi vì nhà Beckmann là người thân của cô, nếu là người khác đánh chết cô cũng không chịu ra mặt.
Nhưng mà, nhưng mà, một mong muốn đơn giản như vậy, lại mang đến phiền toái cho cô. Hiện tại Abigail biết được cái gì gọi là "người tính không bằng trời tính".