Chương 26: Cuộc nói chuyện lúc đêm khuya

Chiều tối hôm sau, Abigail và Snape mỗi người cầm một phần ăn tối đơn giản, ngồi cạnh một mảnh đất trồng rau - nằm bên trong nhà kính trồng thảo dược.

Tối qua, khi Abigail đi ra từ phòng hiệu trưởng, liền nhào vào lòng Snape òa khóc. Miệng nói mấy câu không đầu không đuôi, cái gì mà: "Chúng ta sau này có thể sẽ vẫn là bạn bè..", hay "Ông trời sao thích trêu đùa một người yêu hòa bình như mình...."

Dọa cho Snape hoảng sợ, liên tục hỏi cô bị làm sao. Nhưng mà lúc này Abigail đang rất kích động, nói không rõ ràng, lúc đã bình tĩnh thì lại nói: đây là chuyện vô cùng bí mật, không thể nói cho người khác.

Lúc ấy đêm đã khuya, phải trở về phòng ngủ, hành lang tất nhiên không phải là một địa điểm có thể nói chuyện được. Vì vậy hai người liền hẹn nhau sau buổi học ngày mai sẽ nói chuyện. Như vậy bọn họ sẽ có nhiều thời gian, lại không làm ảnh hưởng đến việc học. Thế là ngày hôm sau, hai người cả ngày đều ngây ngốc, học không vào, trong lòng đều không yên. Cũng may là Abigail có tiếng là "hung hãn" nên cũng không có ai dám tìm bọn họ gây phiền phức.

Đã giải quyết được vấn đề thời gian, nhưng còn vấn đề địa điểm lại có chút khó khăn.

Ở nơi nào thì an toàn, lại bí mật mà không sợ bị người khác biết?

Kiếp trước Abigail muốn nói chuyện bí mật với bạn bè đều thông qua internet và QQ ( Miêu: một loại hình chat giống messenger ở TQ) nếu không thì cũng có điện thoại di động, không cần lo lắng phải tìm một nơi "bí mật không người" như vậy.

Snape rất vui, hắn vẫn nghĩ rằng những người bạn tốt thì phải có những bí mật chung như vậy, giống như... giống như, bốn người nhóm Potter vậy. Nhưng thật đáng tiếc là hắn không tìm thấy một nơi nào thích hợp cả! Thứ nhất là do hắn không có bạn bè nên trước kia không cần suy nghĩ đến vấn đề này, thứ hai là những chuyện mạo hiểm như vậy hắn trước đây cũng không có kinh nghiệm.

Đáng lẽ, rừng cấm là địa điểm bí mật nhất, nhưng Abigail và Snape đều không có sở thích mạo hiểm như bốn người nhóm Potter hay tinh thần vi phạm nội quy của trường như nhóm ba người Harry. Hơn nữa, Snape cho rằng chỉ có những tên ngốc nhà Gryffindor mới có thể làm cái việc ban đêm xông vào bên trong rừng cấm như vậy.

Hai tên ngốc Slytherin vắt óc suy nghĩ, cuối cùng tìm thấy mảnh vườn trồng rau này nhìn có chút vắng vẻ...

Lý do Snape đưa ra là nơi này không có nguy hiểm gì, cũng không vi phạm nội quy của trường, nếu như bị bắt gặp thì có thể nói rằng hôm nay đi học đánh rơi đồ, nên đến phòng trồng thảo dược tìm.

Abigail cũng đồng ý, bởi vì trong tiểu thuyết võ hiệp có viết, địa điểm an toàn nhất chính là cánh đồng bát ngát không người qua lại, như vậy khi có ai đến gần để nghe lén thì cũng có thể thấy dễ dàng. Mà mấy cây rau này đều là loại rau thấp lùn, chính là rất thích hợp.

Nhưng mà, Abigail vẫn thấy rằng ngồi bên cạnh ruộng có chút không được tự nhiên, vì sao khi người ta khi bí mật bàn chuyện, không phải không khí thâm trầm khủng bố thì chính là nghiêm túc, trang trọng. Nhưng mà hai người bọn họ lại giống như là đang ngồi nhặt rau vậy, đã thế trên tay còn cầm bữa tối giản dị, nhìn qua có chút - xấu hổ!!!

Abigail nhớ mang máng là khi ba người Harry thảo luận chuyện lúc trước, không phải thoải mái nói trên bàn ăn thì chính là ở trong thư viện, nếu không thì cũng là trong phòng nghỉ chung. Cô không biết vì sao bọn họ có thể không bị người khác nghe lén lại không bị người khác quấy rầy? chẳng lẽ là dùng lời chú cách âm?

Nhưng mà, nếu sử dụng lời chú cách âm ở trong phòng nghỉ chung không phải là nói cho người ta biết rằng bọn họ đang có chuyện không muốn cho người khác biết hay sao? Như vậy không phải bọn họ sẽ càng bị nghi ngờ à?

Khó hiểu! thế giới của Merlin quả nhiên là vô cùng bí ẩn!

Abigail nhìn người bên cạnh còn chưa có phục hồi tâm trí. Cô đã nói cho hắn biết tất cả mọi việc, việc mấy năm trước cô viết thư cho anh họ, chuyện của trường Duemstrang, cả chuyện cùng Dumbledore nói hôm qua nữa.

Ngay từ đầu cô cũng không có ý định sẽ giấu Snape, không nói đến việc Abigail là một người thành thực, không thích động một chút là nói dối, nhất là đối với người quan tâm đến mình, vì mình mà lo lắng. Huống chi Snape được tác giả Rowling (Miêu: tác giả Harry Potter) xác nhận là có tính kiên định tuyệt vời, còn có hàng ngàn hàng vạn độc giả xác nhận tư cách của hắn nữa.

Mà trên thực tế, nếu muốn nói dối che dấu một chuyện gì đấy, thì sẽ phải dùng mấy chục câu nói dối khác để che dấu. Nếu Abigail không có "Vi hương chủ" làm gương, thì lời nói dối hôm qua cô cũng không nghĩ ra được, lại nhiều lần sửa chữa, chau chuốt nên mới cho ra kết quả.

Cứ như vậy, tuy hôm qua trước mặt Dumbledore cô nói dối cũng có chút hoảng hốt. Nhưng cô cũng coi như có chút tố chất, nên mới nghĩ ra được một đống lời nói dối, không đến nỗi được câu này hỏng câu kia, nên cũng không có lộ ra chút dấu vết nào.

Từ khi Abigail đến thế giới này đều kiên trì một nguyên tắc, trừ khi mình bị lộ hoặc tới bước đường cùng, còn không sẽ tận lực tránh việc phải nói dối.

Vừa rồi, khi Snape nghe xong một câu chuyện "phấn khích" như vậy, hắn mới biết rằng, trong khi hắn còn đang tranh đấu với mấy người nhóm Potter trong trường, thì ở ngoài kia Voldemort đã làm loạn đến long trời lở đất.

Tâm tình của hắn lúc này giống như bập bềnh trên sóng biển, theo con sóng lớn dạt tới bãi biển Mariana, lại từ nơi sâu nhất ở Trái Đất lên thẳng đỉnh Everest, sau đó lại từ đỉnh Everest bị ném thẳng xuống đáy biển, khó khăn lắm mới thoát khỏi hàng chục km nước biển, lên trên bờ, lại bị nói cho biết núi lửa ở nơi này sắp sửa phun trào. (Miêu: lược bỏ 50 từ miêu tả vô nghĩa, miêu tả tâm trạng phập phồng của Snape)

Sau khi ổn định lại tâm tình biến hóa nghiêng trời lệch đất, Snape hết há miệng lại ngậm lại, cứ muốn nói điều gì, sau lại thôi. Một lúc sau mới nghẹn ra một câu: "Vậy... bạn định làm gì bây giờ?"

"Mình muốn làm gì bây giờ?... Rất đơn giản, mình muốn Voldemort nhanh chóng biến mất, Tử Thần Thực Tử nhanh chóng giải tán, xã hội nhanh chóng ổn định, thế giới nhanh chóng thái bình. Mà mình có thể được đảm bảo an toàn!", Abigail nói một hơi dài xong trợn mắt nhìn Snape một cái.

Snape cũng biết câu hỏi của mình có hơi ngu ngốc, nên sửa lại: "Hay là... bạn tìm một chỗ mà trốn đi!"

"Mình có trốn nha... Nếu không phải trốn thì sao mình lại phải đến học ở Hogwarts chứ?", Abigail uể oải nói.

"Chúng ta nên học tập thật tốt!", Snape không biết đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên nói ra một câu "ông nói gà, bà nói vịt", hắn cũng không nhìn Abigail, tiếp tục nói:

"Đúng vậy, chúng ta hẳn là nên học tập cho tốt, tuy rằng bạn có gia đình bảo vệ, cũng được hiệu trưởng Dumbledore cam đoan, nhưng mà, nếu bạn biết được nhiều pháp thuật, học được pháp thuật cao cấp, thì ở những thời khắc quan trọng vẫn sẽ có ích. Như vậy mới chính là an toàn"

"Vì thế, sau này cậu cũng ít ra ngoài chơi đi, cũng đừng nghĩ sẽ đi làng Hogsmeade nữa. Chẳng những không chơi được, lại còn bị người khác bắt đi, còn có thể bị bọn họ đánh....", Snape không để ý đến Abigail mà càng nói càng lớn, lập tức lập kế hoạch cho cô.

Abigail không chịu nổi nữa: "Không cần đâu! Cũng không có nghiêm trọng như vậy. Hơn nữa, hiệu trưởng Dumbledore cũng đã nhận lời ông nội mình là sẽ bảo vệ mình thật tốt..."

Cô còn chưa nói hết câu đã bị Snape chen ngang: "Sáng hôm nay hiệu trưởng đã rời khỏi trường rồi. Ông ấy bảo giáo sư McGonagall tạm thời giữ chức vị hiệu trưởng thay ông ấy!"

Abigail rùng mình một cái, không phải lão già này sau khi nghe xong lời cô nói, quyết định đi thu thập tin tức của Tom Riddle chứ?

Snape lại nói tiếp: "Hiệu trưởng không có ở đây, khi bạn ra ngoài chơi, nếu bị người khác bắt đi, thì ai có thể cứu được? Nếu pháp thuật của bạn lợi hại một chút, nói không chừng còn có thể liều mạng, cơ hội chạy thoát cũng lớn hơn một chút!"

Abigail có chút tức giận: vốn chuyện lão Dumbledore có ở trường hay không cô cũng không thèm quan tâm, nhưng mà từ khi nghe chuyện rắc rối có liên quan đến mình hôm qua, cô hận không thể chuyển đến ở sát cạnh chỗ lão để ở. Ông nội, người bạn này của ông rốt cuộc có đáng tin không vậy?

Abigail vẫn có ý định lấy thêm một ít lợi ích: "Nhưng mà, mình là một học sinh Hogwarts, nếu ngay cả cổng cũng không dám ra một bước thì cũng quá mất mặt đi! Tốt xấu gì cũng cho mình đi làng Hogsmeade một chuyến, mua một chút kẹo mật ong chúa, uống một cốc bia ở quán đầu heo, lại có thể chụp một bức ảnh..."

Giọng nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng trong ánh mắt khinh bỉ của Snape cũng hoàn toàn biến mất.

Snape lập tức đứng dậy, làm cho mấy con chim đang ngủ giật mình tỉnh giấc, bay toán loạn. Nhất thời có vài phần khí thế của "giáo sư Snape".

"Mất mặt? đấy cũng coi là mất mặt? nếu bạn đang ở ngoài đường uống bia mà bị bắt, đó mới chính là mất mặt. Từ nay về sau,... Lời nguyền, lời chú, độc dược, thuật phòng chống nghệ thuật Hắc Ám, thuật biến hình, hễ những môn có tính chất phòng ngự chúng ta đều phải học thuộc. Còn có "pháp thuật Hắc Ám", "Pháp thuật ánh sáng" chúng ta cũng phải biết một chút. Phải nhớ rằng, pháp thuật của bản thân mới chính là sự bảo vệ lớn nhất"

Snape nói xong còn từ trên cao trừng mắt nhìn cô gái không biết sống chết bên cạnh.

Abigail im lặng, cô cũng biết những điều Snape nói đều là sự thật. Người nhà của cô hiện tại đều không thể giúp, mà hiện tại bọn họ cũng chưa chắc đã an toàn, về phần Dumbledore, Abigail cũng không ôm ấp nhiều hy vọng. Lúc trước không phải Snape cũng cầu xin ông đi bảo vệ Lily hay sao? kết quả thế nào? ngoại trừ Harry ra, cả nhà hắn đều chết hết.

Không phải là Dumbledore bảo vệ không được tốt, mà là ông ấy có quá niều chuyện cần làm, có quá nhiều người cần quan tâm, sao có thể theo sát không rời để bảo vệ một người nào đó được?

Mà chuyện bảo vệ một người này, chỉ có hai phương pháp tốt nhất. Hoặc là chủ động, trước khi đối phương ra tay liền diệt trừ, như vậy ta tự nhiên sẽ an toàn. Nhưng xem tình hình trước mắt, thì lão Dumbledore cũng không có ý định quyết đấu sinh tử với Voldemort.

Hoặc là giống như người khác, thuê người bảo vệ 24/24, chẳng qua là, cho dù như vậy thì không phải đến tổng thống cũng còn chết mấy người sao? Hơn nữa cô cũng không phải nhân vật quan trọng đến mức để lão Dumbledore phải tự mình đỉ làm bảo kê đâu.

"Cuộc sống thật là khó khăn!!!!", Abigail thì thầm, từ nhỏ cô vượt qua biết bao khó khăn ở trường học đến lúc tốt nghiệp, lại tiếp tục làm nghiên cứu sinh, vốn nghĩ đến như vậy sẽ hết khổ, không nghĩ rằng cô sẽ xuyên qua, còn gặp phải một đống khổ sở nữa.

Abigail rất ngưỡng mộ những nữ chính xuyên qua ở thế giới khác, cô cũng không phải không nghĩ đến việc sẽ làm giống như họ. Nhưng mà, dù ngươi có là một cái cây, thì khi đến thế giới phù thủy cũng không thể trở thành một chiếc đũa phép được. (Miêu: ý nói dù cùng là người xuyên không nhưng không phải ai cũng có thể thần thông quảng đại thay đổi được thế giới)

Snape thấy Abigail vẻ mặt uể oải, cảm thấy nên an ủi cô một chút: "Mọi chuyện cũng không có nghiêm trọng như vậy. Người tên là Voldemort kia cũng không tìm thấy bạn nhanh như vậy được. Bạn không phải nói rằng anh họ của bạn cũng có rất nhiều họ hàng hay sao? chờ đến lúc bọn họ đem tất cả những người này đều kiểm tra hết thì cũng mất rất nhiều thời gian. Cho nên, hiện tại bạn vẫn rất an toàn."

Abigail cúi đầu, muốn đứng dậy, ai ngờ bởi vì ngồi lâu, chân đã tê rần, nên bị đau đến mức nhe răng trợn mắt. Snape thấy vậy liền vội vàng đi tới đỡ cô, rút đũa chỉ lên chân cô mấy cái, Abigail liền cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Hai người im lặng trong chốc lát, cuối cùng, Abigail mới nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, là mình đã kéo cậu vào rắc rối này. Thật ra, cậu cũng không cần ở cùng mình, chuyện cũng không liên quan gì đến cậu!"

Snape không nhìn cô, nói nhanh: "Đừng nói linh tinh nữa. Bạn không nói với mình thì nói với ai nữa? chuyện của bạn đương nhiên mình phải giúp"

Abigail nhìn lại, gương mặt nhìn nghiêng trắng bệch của Snape dưới ánh trăng giống như tượng. Lại tràn đầy kiên định. Chàng trai này vừa lạnh lùng lại kiên cường. Nhưng mà Abigail nhìn thấy lại cảm thấy trong lòng ấm áp. Không khỏi nói:

"Sev, cậu biết không? Trong tương lai, mọi người sẽ biết, làm bạn của cậu là chuyện may mắn như thế nào!"