Chương 2: Harry Potter có tiền truyện sao?

Đứa bé khỏe lại, có thể xuất viện, thời gian hai gia đình chung sức chiến đấu cũng hết, việc tiếp theo chính là vấn đề "phân phối chiến lợi phẩm". Vợ chồng Green - nước Anh, cho rằng nên phân phối theo nhu cầu, bọn họ là hai người đã lớn tuổi, gia đình đơn bạc, con nối dõi ít ỏi, hiện tại đứa con duy nhất của hai người đã mất, đương nhiên đứa bé phải nhận tổ quy tông. Nhưng là gia đình VonBeckmann cho rằng nên phân phối theo sức lao động, trong lúc hai đứa con bỏ trốn, anh trai Emma có trợ giúp không ít, ngay cả khi đứa bé sinh cũng là do hắn hỗ trợ tìm bác sĩ cùng bệnh viện, ... (tg: ta nghĩ vấn đề quản lý con cái của các ngươi có vấn đề)

Trong lúc đàm phán, mùi thuốc súng ngày càng nhiều, suýt nữa chuyển từ khẩu chiến sang dùng vũ lực, mà ở bệnh viện, những bệnh nhân dưỡng bệnh, trong lúc nhàm chán cũng gia nhập thảo luận vấn đề này. Do đó từ vấn đề đứa bé theo ai dần trở thành pháp thuật của người nào thích hợp với đứa bé, sau đó trở thành vấn đề đầy nghiêm túc, lại mang tính mẫn cảm của hai quốc gia. Thiếu chút nữa cũng đem cả Bộ pháp thuật tới, trao đổi không có hiệu quả, mọi người quyết định dùng thực lực quyết định.

Mắt thấy Anh - Đức sắp bùng nổ một lần đại chiến, vẫn là vị bác sĩ có uy tín kia đưa ra đề nghị - Chơi đoán số

Đấu một lần đánh ba ván thắng hai, rồi lại năm ván thắng ba, kết quả cuối cùng là đứa bé ở lại Anh quốc, nhưng bên kia có quyền lợi đến thăm bất cứ lúc nào, còn có thể đưa đứa bé đi nghỉ dài ngày.

Nằm ở trên giường bệnh, Lâm Mĩ Hảo được báo cho biết chính mình sẽ được học miễn phí hai loại ngoại ngữ, hơn nữa còn được hưởng một năm vài kỳ nghỉ tại Châu Âu, cô nghĩ thầm, vậy cũng tốt, nếu không dựa vào trình độ tiếng Anh cấp 4 của cô, cũng chỉ có thể nói vài từ đơn giản, không thể nói thành lời, quả thật là kinh khủng.

Lúc đêm yên tĩnh, cô úp mặt vào gối khóc trộm: Ba mẹ, hai người có khỏe không? Con ở nơi này tốt lắm, chỉ là rất nhớ mọi người...

Tuy rằng dễ dàng nhận mệnh, nhưng không thể khống chế được tình cảm, có phải tất cả chỉ là giấc mộng Nam Kha(2) khi cô tỉnh lại liền trở về như trước kia?

Sáng ngày thứ hai, người lớn hai nhà phát hiện chiếc gối ẩm ướt, tất cả bệnh nhân, y tá hay bác sĩ đều nhìn đưa nhỏ với ánh mắt đồng tình, đứa bé đáng thương thật là kiên cường, về phần bốn người ngoan cố kia, tuy rằng ngoài mặt vẫn không nói gì, nhưng là trong lòng lại hối hận muốn chết, lúc trước không cố chấp như vậy thì tốt rồi.

Được ra viện, việc đầu tiên là cô theo hai ông bà nội cùng nhau trở về nước Anh. Mấy ngày đầu cô vô cùng đau lòng, Lâm Mĩ Hảo, không, hiện tại cô tên là Abigail, rốt cục lấy lại tinh thần, người còn sống là tốt rồi. Nếu là một thế giới pháp thuật vậy thì tìm xem có cách nào, sau khi ngủ lại xuyên trở về!

"Bảo bối, có muốn ăn một chút bánh bích quy ca cao không? Con cần phải nghỉ ngơi nha" Bà Catherine Green hiền lành nhìn Abigail, đôi tay tinh tế ấm áp vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

"Nhưng con vừa mới ăn cơm trưa mà bà nội" Abigail buồn bực, nuôi heo sao?

"Con quá gầy, ăn nhiều một chút mới giống người nhà chúng ta" Ông Brian cầm một tờ báo ngược, giả bộ đọc, nhìn trộm Abigail, nói xen vào.

Người ta đều nói chia lìa lâu thì càng thêm thân, xem ra là sự thật, nhìn bộ dáng hai người này, khó có thể tưởng tượng họ lại nghiêm khắc từ chối hôn sự của Edward và Emma, thậm chí còn làm ra thủ đoạn giam lỏng.

"Vậy con có thể ăn ở trong phòng mình không? Con muốn sắp xếp lại một ít đồ vật ba mẹ lưu lại". Cô hiện tại cần một chỗ yên tĩnh để tự suy nghĩ một số vấn đề, mắt ông nội tối sầm lại một chút, gật đầu, bà nội vội vàng giúp cô bê bàn ăn lên lầu, kết quả làm cho gia tinh Bonnie nhà cô ở một bên dùng ánh mắt ai oán lên án.

Abigail thở dài một hơi, nếu như vậy bọn họ có thể cảm thấy an tâm thì cũng tốt. Đi vào phòng, Abigail từ chối sự yêu cầu giúp đỡ của bà nội, dùng âm thanh non nớt của trẻ con nói: "Con muốn ở cùng ba mẹ một mình một lúc." Bà nội lau nước mắt liền đi ra ngoài.

Đây là một căn phòng vô cùng lớn, toàn bộ phòng ở xây hướng bắc nhìn hướng nam, tràn ngập ánh mặt trời, căn nhà của gia đình Green là một kiểu điển hình của kiến trúc nông thôn nước Anh, ấm áp và thoải mái, tuy rằng không xa hoa, nhưng thiết kế rất đẹp, quanh nhà là một bãi cỏ đẹp đẽ, trong đó, một phần bà Green làm thành nhà kính để trồng hoa, một phần Ông Green làm vườn thuốc. Viền ngoài Bonnie trồng một hàng rào tử đằng đáng yêu.

Đương nhiên ở một góc, còn có một giàn hoa với xích đu mới làm. Abigail rất muốn nói cho họ biết, cô là một phụ nữ đã trưởng thành, cô không chơi xích đu lâu lắm rồi, cô hiện tại thích trò Super Mario bản nâng cấp. Nói tóm lại, căn nhà rất giống nhà của Bennett ở trong bộ phim "Kiêu hãnh và Định kiến" quay năm 1995 của đài BBC.

Mà căn phòng xếp cho cô chính là phòng của Edward, cũng là căn phòng tốt nhất trong nhà, sau khi tu sửa một lần nữa đã thể hiện đầy đủ thẩm mĩ của bà Green: Chiếc giường lớn được quấn quanh bằng đường viền hoa mềm mại, giấy dán tường mà lam nhạt, thảm trải sàn thật dày màu tối. Tốt lắm, không phải màu hồng.

Ở trong phòng, sửa soạn lại cái rương nhỏ trên mặt đất, Abigail bắt đầu suy nghĩ: đầu tiên phân tích tình huống hiện tại một chút: từ lúc vừa nghe bệnh viện "Thánh mungo", cô liền biết mình đã xuyên đến thế giới pháp thuật Harry Potter, hay lắm, đây là việc tốt, bởi vì Abigail đã xem qua đầy đủ 7 bộ Harry Potter, tuy rằng không nhớ rõ hết chi tiết, nhưng một số sự kiện lớn vẫn nhớ, ít nhất cô cũng có thể mang theo vợ chồng ông bà Green trốn đi, đến khi Voldermort bị tiêu diệt, xem ra sống ở thế giới Harry Potter cũng không tồi.

Thật sự là ý hay, không thể trêu vào, chẳng lẽ không thể trốn tránh sao? Xem ra, lần này xuyên qua cũng không phải là không hay ho nha, haha, đang cười ngây ngô, tay liền đυ.ng phải một tấm ảnh, trong ảnh, có hai vợ chồng trẻ, ở giữa có một đứa bé, chắc đây là ảnh gia đình của Abigail chân chính.

Đây là lần đầu tiên Abigail biết mặt gia đình này, lúc ban đầu, ngày ngày mang tâm trạng thương tâm cùng sợ hãi, căn bản không lo lắng về người của gia đình này, ngay cả chính cha mẹ của mình cô còn chưa có quan tâm hơn đâu.

Bên trong ảnh là một người đàn ông trẻ tuổi, cao gầy, tóc đen, mắt xanh, thật điềm đạm nho nhã, nhưng khi cười rộ lên lại như ánh mặt trời sáng lạn, bên cạnh là một người phụ nữ anh khí mười phần, tươi cười sảng khoái. Tiểu thư Abigail trong ảnh rất giống Abigail hiện tại, cười ngây ngô, còn giơ giơ nắm tay nhỏ.

Abigail không cười nổi, đây là một gia đình hạnh phúc như vậy, nếu không phải xảy ra việc ngoài ý muốn,biết đâu bây giờ họ đã được người lớn tha thứ, một đại gia đình vui vẻ cùng nhau ăn cơm rồi, mà cô, cũng không cần rời xa cha mẹ ruột của mình.

Nghĩ đến cha mẹ, Abigail không nhịn được mắt lại đỏ lên, Abigail là con gái một, từ nhỏ đến lớn đều là tâm can bảo bối của cha mẹ mình, trước đây, mỗi lần nghịch ngợm, sau mỗi lần đánh cô, mẹ cũng khóc một hồi.

Abigail lau khóe mắt, đang định đem ảnh để qua một bên, một lát lại đưa cho vợ chồng ông bà Green, cũng coi như đồ lưu niệm, lơ đãng thấy trên ảnh có một dòng chữ : Our baby girl 100 days, 1960...

A, thì ra, Abigail là sinh vào năm 1960, mấy chữ tiếng Anh này đơn giản thôi.

Abigail cảm thấy hô hấp ngừng lại một chút... Không đúng, Harry Potter là sinh sau năm 1980 a!!!!!!!!

Xảy ra chuyện gì thế này????

@@@@ Vì cái gì cô lại sinh sớm hơn hai mươi năm??????????

Có ý gì đây hả?

Abigail cảm thấy đầu mình trống rỗng, một lúc sau mới thần trí mới ổn định lại được. Hai mươi năm trước, hai mươi năm trước, đó là lúc nào nha???

Harry Potter có tiền truyện sao? Trong truyện có nhắc đến sao? Chuyện xảy ra vào hai mươi năm đó cô hoàn toàn không biết gì hết!!!!

Bây giờ thì phải làm sao đây? Abigail bị cái tin tức này đánh đến mức hai mắt toàn sao, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, ngã ngồi xuống đất, nửa ngày cũng không dậy nổi.

Merlin đáng chết, ngươi rất có khí phách a!!!!!!

***

Gia tinh Bonnie đang ở trong phòng bếp bận rộn, bởi vì cô chủ Abigail lại bị bệnh, lần này ngã bệnh cũng không rõ nguyên nhân, biểu hiện bệnh cụ thể như sau: vẻ mặt đờ đẫn, ăn không ngon, ngủ không yên. Tóc vợ chồng Green đã bạc hơn phân nửa.

Abigail mở to đôi mắt to tròn, nằm ở trên giường nhìn giấy dán tường đáng yêu trên trần nhà, hôm trước, lúc tỉnh lại nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của bà nội Green và mái tóc hoa râm đã bạc hơn nửa của ông nội Green thì cô vô cùng áy náy. Đôi vợ chồng già này dưới sự đả kích khi mất đi con trai đã đủ kiên cường, chính mình không thể làm cọng rơm cuối cùng kia, bằng không sẽ bị thiên lôi đánh, Abigail vẫn luôn là đứa bé ngoan, vì thế không thể ở thế giới này làm hư hỏng đi thanh danh tốt của chính mình được.

Hai mươi năm trước thì hai mươi năm trước đi, hai ngày này nằm ở trên giường lăn lộn suy nghĩ, rốt cuộc thông suốt một vấn đề, tuy rằng không biết nội dung phát triển của truyện, nhưng mà cô biết kết quả cuối cùng nha. Lúc Voldemort tập kích vợ chồng Potter, bị bé Harry phản kích, lập tức bị đánh về nguyên hình, mai danh ẩn tích.

Abigail liền lăn lông lốc từ trên giường đứng lên, không mang dép lê mà để đôi chân trần nhỏ đi tới đi lui trong phòng, không ngừng suy nghĩ.

Tuy rằng trước thời điểm đó có một đoạn thời gian nguy hiểm, nhưng mà cũng có rất nhiều người còn sống mà, chính mình chỉ cần không ra mặt là được rồi, trọng yếu nhất chính là cách xa đám người có chỉ số nguy hiểm cao cùng mấy địa điểm kia thì tốt rồi.

Không làm người khác chú ý không phải là chuyện rất dễ dàng sao? Đột nhiên trong lòng cô nghĩ đến một việc, nhanh chóng đi đến trước gương nhìn hình dáng của bản thân, thân thể mũm mĩm giống như con sâu béo, khuôn mặt mập mập, bộ dạng thật rất đẹp, mái tóc hoàn toàn là màu bạc không có một chút tạp sắc, bóng mượt giống như bạc nguyên chất, đôi mắt màu xanh lục, lúc nhạt lúc đậm, gò má và đôi môi đều hồng hồng đáng yêu, xem ra dinh dưỡng không tồi.

Bộ diện mạo này hẳn là không có chỗ nào kinh thế hãi tục đi.

Từ giờ trở đi việc cô cần phải làm chính là học chút bản lĩnh, cái gì mà pháp thuật hắc ám, pháp thuật bạch ám, còn có đủ mọi màu sắc pháp thuật đều phải học cho tốt (Miêu: làm gì có pháp thuật gì lắm màu thế cô nương), nếu như thiên phú không đủ thì liền đến thế giới Muggle đi làm Muggle đi. Một viêc khác là phải nhanh chóng lập ra một cái kế hoạch lâu dài, tuyệt đối không cần đi đến Hogwarts, tuyệt đối không được gặp hoặc là quen biết những người vai chính kia, cái gì mà Potter, Snape, Sirius, người sói nhỏ Lupin ,...Bọn họ muốn làm nội gián thì làm nội gián, phải hy sinh thì hy sinh đi, quyết định đến ngục Azkaban du lịch mười năm thì cứ việc đi thôi.

Dù sao hết thảy cô đều không muốn quen biết, xem ra phải cùng với họ hàng bên nước Đức liên hệ. Nỗ lực làm cho hai bên gia đình hòa giải, như vậy mới có thể đem ông bà nội Green mang qua đó.

Tóm lại, khẩu hiệu là - tính mạng quan trọng, cách xa vai chính. Abigail quơ quơ nắm tay mũm mĩm, thầm hạ quyết tâm.

~ Hết chương 2 ~

Chú thích:

(1)Tiếng anh cấp 4 - CET 4 - College English Test Band 4: chứng chỉ tiếng Anh bắt buộc ở đại học của TQ

(2) Giấc mộng Nam Kha: Dựa theo tích chàng trai họ Thuần nằm ngủ dưới gốc cây hoè, mơ thấy mình được lấy công chúa và được bổ làm thái thú ở quận Nam Kha, mừng quá bừng tỉnh dậy thì mới biết đó chỉ là giấc mơ.